Chương 13

Lãnh Băng Hàn rời khỏi biệt thự, ngồi lên xe thể thao đen tuyền, chân giẫm vào chân ga, giống như trút giận, chiếc xe phóng đi.

“Theo tin tức giải trí mới nhất, người đàn ông độc thân hoàng kim khiến các cô gái say mê Nam Cung Vũ tiên sinh tuyên bố, ba ngày sau mời các nhà truyền thông lớn đến bữa tiệc đính hôn của anh cùng Tưởng Tiểu Liên tiểu thư…”

Vừa nghe đến đầy, ầm một tiếng, chiếc xe thể thao màu đen liền tông vào cột điện bên đường.

Lãnh Băng Hàn ngước mắt nhìn màn hình lớn trên tòa nhà cao tầng kia, trong mắt hiện lên đau đớn cùng không cam lòng, tay hung hăng nắm chặt vô lăng.

Buổi tối, trong quán bar.

Trong tiếng nhac điện tử đinh tai nhức óc, Lãnh Băng Hàn mặc bộ đồ màu đen, cộng thêm khuôn mặt tuấn tú của hắn, lại còn đang ngồi một mình uống rượu, khiến không ít cô gái trong quán bar tới bắt chuyện.

“Cút!”

Lãnh Băng Hàn mất kiên nhẫn đặt mạnh ly rượu lên bàn thủy tinh.

Khiến cô gái vừa đi tới hoảng sợ vội bỏ chạy.

Cho đến khi có một tiếng cười trong trẻo vang bên tai.

“Lãnh Băng Hàn.”

Một giọng nói ngập ngừng vang lên giống như không chắc chắn.

Hắn ngẩng đầu nhìn qua. Trước mặt hắn là một cô gái ăn mặc tùy ý.



Khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, đôi môi đỏ mọng cong lên thành một nụ cười dịu dàng. Dáng vẻ này so với quán bar hỗn tạp nhốn nháo này hoàn toàn đối lập.

Tuyên Vân Chi cảm nhận được ánh mắt đánh giá của hắn, làm như không thấy, tự cầm một ly bia đến.

Cô thở dài nói. “Cuối cùng cũng tìm được anh.”

Cô nói như vậy cảm giác như bọn họ không phải người xa lạ mà giống như đã quen biết từ lâu.

Lãnh Băng Hàn cười nhạo một tiếng.

“Cô là ai?”

“Tuyên Vân Chi.”

Ba chữ nói ra, động tác đang nâng ly rượu của Lãnh Băng Hàn chợt ngừng lại.

Tuy rằng chưa từng gặp qua nhưng Lãnh Băng Hàn rất quen thuộc với cái tên này.

Lúc trước, không phải chính người phụ nữ này ép Tiểu Liên phải rời khỏi nước, khiến cô ấy vô cùng thê thảm sao?

Trong mắt Lãnh Băng Hàn liền hiện lên sát ý lạnh lẽo.

Tuyên Vân Chi nở nụ cười, làm như không phát hiện ra, chậm rãi nói: “Tôi đến tìm anh bởi vì hôn sự của Tưởng Tiểu Liên và Nam Cung Vũ.”

“Cô còn mặt mũi xuất hiện à?” Trong giọng nói của hắn mang theo sự khinh thường.

Tuyên Vân Chi uống một ngụm bia, đôi môi đỏ càng thêm xinh đẹp.



“Tôi biết anh đang nghĩ gì, nhưng mà anh nên nghe tôi nói xong đã. Không phải anh chấp nhận rời khỏi là vì muốn Tưởng Tiểu Liên có một cuộc sống hạnh phúc hay sao?”

Đôi mắt Lãnh Băng Hàn lóe lên một cái, đưa mắt nhìn kỹ Tuyên Vân Chi.

“Cô muốn nói gì?”

“Tôi muốn nói, đây là cơ hội cuối cùng để anh có được cô ta.”

Cô nói rất đơn giản, nhưng lại khiến khiến lực chú ý của Lãnh Băng Hàn rời đến trên người cô.

Hắn âm trầm nhìn cô. “Cô có cách gì?”

Tuyên Vân Chi cong môi, có chút tùy ý: “Cách của tôi cần anh phải phối hợp.”

Nói xong dừng một chút, rồi lại nói tiếp: “Nhưng anh yên tâm, lần này tôi nhắm vào Nam Cung Vũ. Hắn đã hại nhà tôi phá sản, tôi muốn bảo. Mà anh thích Tưởng Tiểu Liên, nên tôi nghĩ chúng ta có thể hợp tác để phá hôn sự của bọn họ.”

Sau khi nghe xong, Lãnh Băng Hàn im lặng một lúc, sau đó liền trả lời. “Được.”

Đôi môi Tuyên Vân Chi cong lên, ý cười càng đậm, cô không sợ hắn không đồng ý.

Nửa giờ sau bọn họ cùng nhau thương lượng mọi chuyện.

Nhưng mà sắc mặt Lãnh Băng Hàn rất không tốt, tay hắn siết chặt ly thủy tinh trong suốt.

Có thể nhìn thấy hắn đang do dự.