CHƯƠNG 58
Quân Vương thô bạo và sủng phi muội muội 4Edit: PlummyThời điểm roi bạc quật mạnh vào thân thể to xác của con sư tử, nó phẫn nộ gầm lên một tiếng, hai tròng mắt hàm chứa sát ý nồng nặc, đáp xuống gần đó nhìn chằm chằm Vãn Vãn, chầm chậm đổ người ra sau lấy đà cho lần vồ tới tiếp theo.
Đúng lúc này, một thanh âm trầm thấp quát khẽ: "Walker!"
Lỗ tai đầy lông khẽ động đậy, khí thế muốn cắn xé kẻ thù trong nháy mắt giảm xuống không phanh, tựa như quả bóng cao su bị xì hơi, chậm rãi quay đầu ngoan ngoãn đi đến phía người vừa lên tiếng.
Vãn Vãn cũng thu roi lại nhìn theo, chỗ đài phun nước xuất hiện một nam nhân với mái tóc vàng óng, đôi con ngươi đỏ như máu cùng thân thể thon dài rắn rỏi, hắn bận chiếc trường bào bằng vải lụa trắng ngà, mặt sau của trường bào được dùng thủ pháp mũi kim cực kỳ tinh xảo thêu lên hoa văn cổ đại vô cùng phức tạp, trên cánh tay và cổ hắn mang đầy trang sức bằng vàng ròng.
Dưới ánh mặt trời, trông hắn tựa thiên thần giáng thế để cứu rỗi phàm nhân, khuôn mặt như tượng tạc kia mang theo hơi thở Đế Vương cao quý, trên người lại toát ra một loại mỹ cảm khiến người ta không thể kháng cự mà say đắm si mê.
Thật là đẹp! Đẹp đến mê hoặc lòng người!
Tim Vãn Vãn ngưng một nhịp, thất thần trong chốc lát, đây là người đàn ông tuấn mỹ nhất mà nàng từng gặp, nhất là khí thế vương giả ấy, làm người ta phải cam tâm tình nguyện quỳ dưới chân hắn mà thuần phục.
"Vương, cuối cùng người cũng tới rồi! Ngài xem! Công chúa đang đánh Walker kìa!" Karina vội vàng chạy đến bên người Gilgamesh.
Vãn Vãn lấy lại tinh thần, chậm rãi cất roi vào thắt lưng, đi lại chỗ Gilgamesh, "Anh, Walker bị điên rồi, tự nhiên nó tấn công em trước."
Gilgamesh nhìn nàng nói: "Walker là sủng vật trung thành nhất, luôn luôn nghe theo mệnh lệnh của ta, làm sao nó lại tự nhiên nhảy xổ tới tấn công em được?" Khóe miệng hắn nhẹ nhàng cong lên, khẳng định: "Eliya, là em đánh nó!"
"Ai bảo nó tấn công em trước!" Vãn Vãn giận dỗi liếc hắn một cái.
Gilgamesh nhướng mày: "Em của ta, hình như em bị thương rồi thì phải."
Bị thương? Nghe vậy Vãn Vãn mới cảm thấy tay mình hơi đau nhói, liền cúi đầu kiểm tra xem, quả nhiên cánh tay tinh xảo như thể gốm sứ đắp nặn thành đã xuất hiện khuyết điểm, trên làn da trắng nõn là một vết thương rướm máu, trông có chút gai mắt.
May là không bị sâu lắm, nhất định là do vừa rồi trong lúc né tránh móng vuốt sắc bén của con súc sinh kia mà chẳng kịp, bị quẹt một đường, không biết có bị uốn ván không nữa.
Trong mắt Karina chứa đầy ý cười nhạo, "Công chúa, người không mau đi bôi thuốc đi, cẩn thận lại bị nhiễm trùng thì.."
Không biết sống chết! Trên khuôn mặt kiều mị của Vãn Vãn hiện lên sự phẫn nộ, bắt lấy roi bên hông vung về phía Karina, roi bạc xé gió lao tới quật vào người nàng ta tóe máu.
"Một đứa con gái của thương nhân hèn mọn mà cũng dám khua môi múa mép trước mặt ta!"
"A.." Cảm giác đau đớn làm Karina thét lên thảm thiết, sắc mặt trắng bệch đáng thương nhìn Gilgamesh nói: "Vương, nàng đánh thϊếp.."
Vãn Vãn hừ lạnh, lại quất thêm roi nữa, quát "Cút xuống cho ta!"
"..."
Karina quằn quại dưới mặt đất, cuối cùng ý cười trong mắt nàng đã tiêu tán hết, nhìn khuôn mặt vô biểu tình của Gilgamesh, lần đầu tiên nàng biết được hai chữ sợ hãi viết như thế nào.
"Người đâu, lôi ả này xuống cho ta." Vãn Vãn hướng mấy thị vệ đang tuần tra chỗ hành lang ra lệnh.
"Vâng thưa Vương phi." Hai người đàn ông cao lớn lực lưỡng liền tiến lên kéo Karina đi.
"Không, không, Vương, cứu thϊếp.. cứu thϊếp.." Karina cầu xin bằng cái giọng khản đặc, phụ thân đã sớm cảnh báo nàng rằng Vương phi trong cung là kẻ không dễ chọc, nàng lại hão huyền tưởng rằng Vương đối xử với nàng bất đồng. Nào ngờ ngày hôm nay Vương phi đứng ngay trước mặt hắn dùng roi thô bạo đánh nàng, hắn cũng không mảy may chớp mắt.
Gilgamesh hơi chau mày, thị vệ lập tức hiểu ý mà bịt chặt miệng Karina, nhanh chóng lôi nàng ta đi.