Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hệ Thống Xuyên Nhanh: Sổ Tay Công Lược Nam Thần

Chương 49

« Chương TrướcChương Tiếp »
CHƯƠNG 49

Biểu ca vai phản diện và đích nữ ác độc là một đôi 27


Edit: Plummy

Giang Thanh La theo Vãn Vãn tiến vào phòng trong, thấp thỏm hỏi: "Đại tỷ, tỷ có chuyện gì chỉ bảo?" Hách Liên Thành đạm mạc đứng một bên làm trong lòng nàng có chút run sợ.

"Biểu ca, dược lần trước muội nhờ huynh chuẩn bị có mang đến không?" Vãn Vãn nghiêng đầu nhìn Hách Liên Thành ôn nhu nói.

"Ở đây." Hách Liên Thành lấy một cái bình ngọc nhỏ trong tay áo ra đưa cho Vãn Vãn.

Giang Thanh La không rõ ý định của hai người là gì, chỉ dám yên lặng đứng tại chỗ, áp lực đè nặng lên trái tim nhỏ bé.

Vãn Vãn đem bình ngọc đặt lên trên bàn, liếc qua Giang Thanh La bảo: "Ngươi có muốn trở thành đương kim Hoàng thái hậu không?"

Lời Vãn Vãn vừa nói ra, trong mắt Giang Thanh La đầy vẻ bất ngờ, có kinh hỉ xen lẫn cùng cuồng nhiệt, nhưng chỉ phút chốc nàng đã bình tĩnh lại, nhỏ giọng nói: "Đại tỷ, chuyện này không thể nói bậy!"

Vãn Vãn nhếch môi cười nhạt: "Ở đây chỉ có ba người chúng ta, Giang Thanh La, ngươi không cần giả vờ giả vịt, nói xem, ngươi có muốn hay không?"

Khuôn mặt sợ sệt của Giang Thanh La biến đổi trong nháy mắt, trở nên âm trầm, thanh âm lãnh đạm: "Đại tỷ, ta không rõ ý ngươi là gì?" Nàng đích thực muốn làm thê tử của Tư Đồ Hàn, khi hắn đăng cơ, nàng sẽ đường đường chính chính trở thành Hoàng hậu, nhưng ngôi vị Hoàng thái hậu chỉ có thể đợi sau khi Hoàng đế băng hà mới có thể đảm đương.

"Ý trên mặt chữ, Hách Liên gia sẽ nâng đỡ Tam hoàng tử xưng đế, nhưng ngươi có thể làm Hoàng hậu hay không thì chưa chắc, ngươi phải biết rằng, trong lòng Tam hoàng tử luôn luôn hướng về hình bóng của Giang Thanh Mạn." Vãn Vãn cười cười, ánh mắt như có như không lướt qua bụng của Giang Thanh La.

Giang Thanh La nghe xong, sắc mặt đen như đáy nồi, nàng hung hăng nói: "Giang Thanh Mạn hiện tại đã là Trắc phi của Tư Đồ Diệp, chẳng lẽ nàng ta có cơ hội tái giá sao?"

"Nga? Tam muội, ngươi đừng quá tự tin như vậy, trong Hoàng thất không chuyện gì là không thể xảy ra." Vãn Vãn đứng dậy, từ từ đi đến trước mặt Giang Thanh La, ghé sát vào tai nàng thì thầm, "Chỗ dựa lớn nhất của ngươi bây giờ là cái thai trong bụng, nhưng mà chuyện bỏ mẹ lấy con, chắc ngươi cũng có nghe qua nhỉ?"

Mặt Giang Thanh La trắng bệch, thắc mắc tại sao Vãn Vãn biết được chuyện mình tằng tịu cùng Tư Đồ Hàn. Hồi lâu sau mới cắn răng thốt lên, "Điện hạ sẽ không đối với ta như vậy đâu."

"Tam muội xác định chứ?" Vãn Vãn nhẹ nhàng cười duyên, thanh âm dụ hoặc: "Tam hoàng tử tàn nhẫn độc ác, hắn vì bảo hộ người mình yêu mà chuyện gì cũng có thể làm, ngươi hẳn là người rõ nhất."

Nói xong, nàng hài lòng khi thấy Giang Thanh La lúc này như người mất hồn, đoạn tiếp tục nói: "Tam muội, chúng ta đều là người của phủ Tể tướng, Đại tỷ đương nhiên sẽ giúp đỡ ngươi, ngươi trở về suy nghĩ thật kỹ đi, bình dược này cứ trước tiên giữ lấy đã, tại thời điểm tất yếu.. ắt có chỗ hữu dụng." Nói xong, Vãn Vãn dúi chiếc bình ngọc vào tay Giang Thanh La.

Sắc mặt nàng ta vô cùng khó coi, nhưng không cự tuyệt, gắt gao siết chặt vật trong lòng bàn tay.

Đợi cho Giang Thanh La rời đi, Hách Liên Thành ôm Vãn Vãn cho nàng ngồi lên đùi mình, hỏi: "Giang Thanh La liệu có đáng tin không?"

Vãn Vãn cũng thả lỏng dựa vào người hắn, cười nói: "Tam muội là người thông minh, đương nhiên sẽ biết đâu là lựa chọn tốt cho bản thân mình."

Thời gian chậm rãi trôi qua, Hoàng thái tử cùng Ngũ hoàng tử vẫn âm thầm hăng say tranh đấu nhau đến long trời lở đất. Thân thể Hoàng đế ngày một yếu ớt đi, bậc đế vương thì vốn dĩ đa nghi, tin rằng có kẻ hại mình, vì thế liền phái ám vệ điều tra trong cung, lại tra ra Đức phi, mẫu thân của Ngũ hoàng tử lén lút nuôi cổ trùng.

(Cổ trùng: Truyền rằng tài nuôi cổ của người Miêu ở Tương Tây cực kì nổi tiếng, thần thông quảng đại, chỉ một con sâu nhỏ có thể làm người ta phát điên, thậm chí toàn thân thối rữa. Trong văn hiến từng ghi nhận có vô vàn loài cổ khác nhau và cách dùng khác nhau.

Theo "Thông chí lục thư lược" của tác giả Trịnh Triều đời nhà Tống, người xưa tạo "cổ trùng" bằng cách đem tất cả những loại côn trùng có độc, bỏ vào một cái vò, để cho chúng cắn xé lẫn nhau. Sau cùng sẽ chỉ còn lại một con sống sót thì lấy con côn trùng ấy làm "cổ" gọi là "cổ mẫu". )


Thuật nuôi cổ trùng ở bất cứ triều đại nào cũng bị liệt vào đại tội, bắt được lập tức đem ra chém đầu, huống chi đây là còn phát hiện ở trong Hoàng cung. Niệm tình Đức phi có công nuôi dạy Ngũ hoàng tử, chỉ bị phế truất rồi ném vào lãnh cung, vĩnh viễn không cho phép bước ra ngoài.

Ngũ hoàng tử định tiến cung cầu xin, lại bị Tư Đồ Diệp tuôn ra bằng chứng chuyện xấu của mình ở lễ hội săn thú Hoàng gia là do hắn bày ra. Hoàng đế nổi giận bừng bừng, ra lệnh cưỡng chế bắt nhốt vào ngục giam, trong lúc hắn phản kháng bị nhát kiếm từ tên thị vệ nào đó vô tình đâm chết tươi tại chỗ.

Đức phi nghe được tin tức con trai mình tử vong, liền thắt cổ tự sát ngay trong lãnh cung.

Mà Hoàng thái tử sau khi được minh oan đã lấy lại được uy tín trong lòng vua cha và quần thần, Giang Thanh Mạn cũng được gả vào phủ Thái tử như ý nguyện, trở thành Hoàng thái tử trắc phi.
« Chương TrướcChương Tiếp »