Chương 46

CHƯƠNG 46

Biểu ca vai phản diện và đích nữ ác độc là một đôi 24


Edit: Plummy

Vãn Vãn xấu hổ cúi đầu, may mà khăn che mặt đã giúp nàng che giấu thành công rặng mây hồng nơi gò má, chỉ có phần eo bị Hách Liên Thành ôm siết có chút cảm giác nóng bỏng đến toát mồ hôi.

Hôm nay Hách Liên Thành diện một bộ y phục trắng tinh, hoàn toàn không giống Đại tướng quân lãnh khốc ngày thường, mà phảng phất mang lại cảm giác ôn hòa của công tử thế gia nào đó.

Hai người cùng nhau tản bộ, thỉnh thoảng tán gẫu với Hách Liên Thành chút chuyện vụn vặt trong phủ, chưa bao giờ Vãn Vãn có cảm giác thoải mái nhường này.

Nhưng mà mới đi bộ non nửa canh giờ, chân nàng đã cảm giác muốn nhũn ra, cố gắng đi thêm vài bước lại phải dừng lại nghỉ ngơi, hơn nữa.. bụng nàng hơi đói rồi.

Trong không khí toàn mùi đồ ăn thơm nức, nhìn thấy nàng mệt đến nhíu mày, Hách Liên Thành cúi đầu nựng gò má mịn màng của nàng, nói: "Ở yên đây chờ huynh." Sau đó bước nhanh về hướng cửa hàng điểm tâm đối diện. Để lại Vãn Vãn đứng nhàm chán nhìn mấy người qua đường vui vẻ cầm đèn hoa đăng dạo chơi.

Chỉ trong chốc lát Hách Liên Thành đã cầm một bọc điểm tâm từ cửa hàng đi ra.

Không ít ánh mắt nữ tử đặt lên người hắn, sau đó còn cầm khăn lụa che miệng cười khúc khích, do thời đại này còn chưa cởi mở lắm, nếu là ở thời hiện đại, chắc chắn có không ít cô gái tiến lên bắt chuyện.

Vãn Vãn thấy nhiều người bu lại như thế, sợ lạc mất nhau, vội vàng chen lấn đi về phía hắn. Hách Liên Thành thì khác, trong đám người cũng có thể thấy nàng ngay lập tức, tình ý trong đáy mắt triền miên như biển rộng, bước vài bước đã đến chỗ nàng.

Vãn Vãn cũng đã chạy đến trước mặt hắn, chống eo thở phì phò, thân thể này của nàng quả thực vô cùng yếu đuối mảnh mai, chạy vài bước đã muốn tắt thở.

Hách Liên Thành đưa điểm tâm cho nàng, dùng ống tay áo trắng tinh giúp nàng lau đi mồ hôi trên trán.

"Chạy nhanh như vậy làm gì? Chảy mồ hôi hết rồi.." Hắn dịu dàng nói.

Vãn Vãn ngửa đầu ngốc nghếch cười, nhìn hắn đầy ỷ lại: "Muội sợ huynh không nhìn thấy muội."

Khuôn mặt Hách Liên Thành ngưng đọng, thốt lên đầy nghiêm túc: "Biểu ca sẽ luôn ở bên cạnh muội, trừ phi huynh chết đi.."

Lời còn chưa kịp nói xong đã bị Vãn Vãn bịt kín miệng, nàng nhíu mày vội vàng bảo: "Phi phi phi, không được nói những điều không may mắn như vậy, huynh sẽ sống thật tốt.."

Dừng một chút, nàng nói tiếp: "Ánh mắt của nữ nhân trên con đường này như muốn ăn tươi nuốt sống huynh vậy, chúng ta đi chỗ khác đi.."

Hách Liên Thành giữ chặt tay nàng: "Huynh dẫn muội đến chỗ này."

Vãn Vãn hơi nghi hoặc, vẫn tùy ý đi theo hắn. Một lát sau, hắn dẫn nàng đến một sạp bán đồ nho nhỏ.

Trong sạp là một tiểu cô nương áng chừng mười ba mười bốn tuổi, thấy khuôn mặt bất phàm của Hách Liên Thành, tinh thần liền hồ hởi lên.

"Mấy thứ này bán thế nào?" Hách Liên Thành hơi cúi người xuống hỏi.

Cô nương kia đỏ mặt, ấp úng nói: "Bà bà nói.. Thứ này chỉ bán cho.. người có tâm."

Đây là lần đầu tiên Vãn Vãn thấy có người bán hàng kiểu như vậy, nàng cũng tò mò cúi người nhìn xem.

Trên tấm vải bố thô sơ bày biện một đống hạt màu đỏ trơn nhẵn, kỳ danh là hạt tương tư của Nam Quốc, cũng chính là hạt đậu đỏ khô được chọn lựa kỹ càng rồi xâu lại thành một cái vòng đeo tay.

Hách Liên Thành nghiêng đầu nhìn Vãn Vãn, khuôn mặt tràn đầy dịu dàng vương vấn: "Nàng là người trong lòng của ta, vậy ta hẳn cũng là người có tâm nhỉ, tiểu cô nương đã bán cho ta được chưa?"

Cô nương kia nhìn Vãn Vãn đang mang khăn che mặt, thần sắc hơi chút mất mát.

Vãn Vãn vội vàng chờ không kịp tháo văng khăn che mặt ra nói: "Cô nương, một xâu chuỗi giá bao nhiêu?"

Cô nương nọ bị gương mặt tú lệ của Vãn Vãn làm cho kinh ngạc, nao nao ra giá: "Một lượng bạc một xâu."