Phạm Trình Trạch cùng Phạm phu nhân đang nói chuyện đùa giỡn với Phạm Lăng Vũ, Hướng Bội San mấy lần muốn chen vào nhưng lại không thành công.
Sau khi đã xem xong Phạm Lăng Vũ, Phạm phu nhân lúc này mới đem lực chú ý chuyển qua khiến Hướng Bội San tay chân luống cuống.
“Hướng tiểu thư, tuy rằng tôi thật sự rất thích Tiểu Vũ nhưng cô phải biết rằng, Dư Hàm của chúng tôi mới chính là nữ chủ nhân của Phạm gia, cô là không có khả năng nhờ đứa nhỏ này để gả vào Phạm gia.” Phạm phu nhân lãnh đạm nhìn Hướng Bội San mà nói.
Tống Dư Hàm nhịn không được cười nhạo một tiếng, bây giờ mới nhớ tới cô chính là nữ chủ nhân Phạm gia, khi trước bà ta cùng Phạm Trình Trạch quyết định muốn đem đứa nhỏ về nuôi sao lại không có nghĩ như vậy?
Phạm phu nhân nói vậy, Hướng Bội San không oán hận cô mới là việc lạ! Tống Dư Hàm lạnh lúc liếc mắt nhìn Phạm phu nhân.
Hướng Bội San kỳ thật là đã mơ tưởng tới vị trí nữ chủ nhân của Phạm gia.
Quả nhiên sau khi Phạm phu nhân nói xong, Tống Dư Hàm liền thấy Hướng Bội San trong mắt hiện lên tia oán hận.
“Con biết thân phận mình không cao, không có khả năng làm nữ chủ nhân của Phạm gia, trước nay con cũng chưa từng nghĩ tới vị trí này, con biết Tống tiểu thư là người tốt, cùng Phạm tiên sinh quả thực rất xứng đôi.” Hướng Bội San nói như vậy nhưng giọng điệu lại mang tia ủy khuất, như người khác bắt nạt cô ta.
Phạm phu nhân nhíu nhíu mày, đối với Hướng Bội San thập phần không vui: “Nếu cô đã biết như vậy thì không còn gì tốt hơn.”
Phạm Lăng Vũ còn nhỏ, có nhiều chuyện không hiểu nhưng có nhiều chuyện vẫn biết được, thấy mẹ mình bị ức hϊếp vì mình, cảm thấy thật có lỗi.
Chỉ là đối với Phạm phu nhân và Phạm Trình Trạch, hai người họ đều là người thân máu mủ nên Phạm Lăng Vũ rất thích họ.
“Tôi muốn mẹ tôi! Các người ức hϊếp mẹ tôi, tôi không thích các người!” Phạm Lăng Vũ từ trên người Phạm phu nhân nhảy xuống, Phạm phu nhân lúc này không đề phòng đương nhiên không thể giữ chặt, cũng may Phạm Lăng Vũ không có ngã, từ trên người người Phạm phu nhân nhảy xuống liền chạy về phía Hướng Bội San.
Hướng Bội San ngồi xổm xuống ôm chặt Phạm Lăng Vũ: “Tiểu Vũ, mẹ sẽ rất nhớ con!”
Phạm Lăng Vũ không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ là nhìn thấy Hướng Bội San khóc, vội đưa tay lau nước mắt cho Hướng Bội San: “Mẹ đừng khóc, Tiểu Vũ sẽ không bỏ mẹ! Tiểu Vũ muốn ở với mẹ!”
Bởi vì hành động này của Phạm Lăng Vũ, Phạm phu nhân lại càng thích Phạm Lăng Vũ vài phần, nhưng đối với việc Hướng Bội San bỗng nhiên khóc, Phạm phu nhân chẳng những không cảm động ngược lại còn đối với cô ta càng thêm không thích.
“Tiểu Vũ lại đây, mau lại với bà nội nào.” Phạm phu sắc mặt hiền hòa mà gọi Phạm Lăng Vũ.
Phạm Lăng Vũ có chút do dự mà liếc mắt nhìn Phạm phu nhân một cái, trong lòng rất thích Phạm phu nhân, Phạm Lăng Vũ không muốn cự tuyệt Phạm phu nhân nhưng cũng không muốn bỏ Hướng Bội San, do dự mãi không quyết định được.
Hướng Bội San thấy thế, liền có ý giục Phạm Lăng Vũ, Phạm Lăng Vũ lúc này mới có chút do dự mà chậm rãi hướng Phạm phu nhân đi tới.
“Phạm phu nhân, Tiểu Vũ sau này giao cho người chăm sóc con thật yên tâm, chỉ là con có một yêu cầu, hi vọng Phạm phu nhân đáp ứng.” Hướng Bội San cắn cắn môi nói, đối với Phạm phu nhân cười ngại mà nói: “Tiểu Vũ từ nhỏ do chính con sinh ra, con cùng Tiểu Vũ trước này chưa từng xa nhau, lo lắng Tiểu Vũ ở phạm gia không thích ứng được, vì vậy có thể cho con mỗi tháng về đây thăm Tiểu Vũ một lần hay không?”