Về phần Hướng Bội San đối với Tống Dư Hàm thực không yên tâm, nhưng trước mặt Tống Dư Hàm lại làm bộ không nói gì.
Phạm Lăng Vũ hiện tại mới năm tuổi, ở tuổi này đứa nhỏ có rất nhiều chuyện không hiểu, nhưng không phải chuyện gì cũng không hiểu.
Có một lần mẹ Phạm Trình Trạch gọi điện về, Phạm Lăng Vũ nói với mẹ Phạm Trình Trạch rằng Tống Dư Hàm đối xử không tốt với mình, khiến mẹ Phạm Trình Trạch giận tím mặt.
Rốt cuộc thì không có ai nghi ngờ lời nói của một đứa nhỏ năm tuổi, cũng sẽ không nghỉ đến đứa nhỏ nói dối.
Mẹ Phạm Trình Trạch lập tức quay về mang Phạm Lăng Vũ trở lại nhà cũ, Tống Dư Hàm trong lòng buồn bực cũng không muốn giải thích với Phạm Trình Trạch, Phạm Trình Trạch ở thế giữa mẹ mình và Tống Dư Hàm rơi vào khó xử, không biết làm như thế nào.
Tống Dư Hàm cùng Phạm Trình Trạch hai người bắt đầu tranh cãi, Phạm Trình Trạch thậm chí không muốn về nhà, cuối cùng hai người chỉ đành ly hôn. Phạm Lăng Vũ tuổi nhỏ không thể rời mẹ, mẹ Phạm Trình Trạch cuối cũng vẫn phải đồng ý để Hướng Bội San gả vào Phạm gia.
Trái lại về Tống Dư Hàm, sau khi ly hôn cũng không có ý tái hôn, lại thêm Tống gia phá sản, gánh trên vai một khoản nợ lớn, Tống Dư Hàm lưu lạc khắp nơi làm công trả nợ.
Tống Dư Hàm nhìn Phạm Trình Trạch mang Hướng Bội San cùng Phạm Lăng Vũ ra ngoài chơi, chỉ có thể yên lặng cúi đầu mà rời đi.
Quay về hiện tại Tống Dư Hàm đang ở thời điểm Hướng Bội San mang theo Phạm Lăng Vũ tới tìm Phạm Trình Trạch không lâu.
Tống Dư Hàm ngày hôm qua vì vấn đề Hướng Bội San và Phạm Lăng Vũ mới cãi nhau với Phạm Trình Trạch một trận, Phạm Trình Trạch đêm qua ở lại công ty không có về.
Tiếp thu xong cốt truyện, Tống Dư Hàm mở tủ quần áo, thay bộ đồ mới rồi đi xuống lầu.
“Thiếu phu nhân, người đang cần gì sao ạ?” Một người phụ nữ hơn 40 tuổi thấy Tống Dư Hàm đi xuống, vội đi lên hỏi ý kiến: “Nếu người đói bụng, tôi sẽ bảo phòng bếp chuẩn bị mì cho người.”
Người phụ nữ trước mặt họ Ngô, là quản gia của Phạm gia, cả ba đời đều hầu hạ Phạm gia, đối với Phạm gia thập phân trung thành, mẹ của Ngô quản nhà hầu hạ ở nhà cũ, rất được mẹ Phạm Trình Trạch coi trọng. Ngô quản gia biết Phạm Trình Trạch đối với Tống Dư Hàm rất quan tâm, nên thái độ đối Tống Dư Hàm cũng tự nhiên cung kính.
Tuy rằng là người hầu, nhưng lại rất có thể diện.
“Vậy làm phiền Ngô quản gia.” Tống Dư Hàm nhàn nhạt đối với Ngô quản gia gật đầu, bộ dạng có chút tiều tụy.
Ngô quản gia không phải không đồng tình mà liếc mắt nhìn Tống Dư Hàm một cái, Tống Dư Hàm cũng không có sai, ánh mắt Ngô quản gia đồng cảm.
“Không phiền, không phiền, thiếu phu nhân từ sáng hôm nay vẫn chưa ăn gì, hiện giờ chắc hẳn rất đói bụng, thiếu phu nhân phiền chờ một lát.” Ngô quản gia đi vào phòng bếp, lúc sau liền nhanh chóng bưng ra một bát canh gà, mùi hương kia bay đến càng làm Tống Dư Hàm cảm thấy đói bụng.
Ngô quản gia đem bát canh gà đặt trước mặt Tống Dư Hàm, Tống Dư Hàm cũng không nói nhiều, từ từ ăn từng miếng nhỏ, canh gà hẳn là hầm rất lâu, mùi hương rất đậm, thịt gà đưa vào miệng là tan ra, kết hợp với mì sợi, canh gà hầm quả nhiên là mùi vị tuyệt hảo, Tống Dư Hàm một muỗng lại một muỗng, hoàn toàn không thể ngưng được.
Đang rất đói bụng nên Tống Dư Hàm không để ý nhiều, chẳng sợ thất thố, rất nhanh liền đem một bát canh gà lớn ăn sạch.
Lúc này ở của truyền đến tiếng động, theo sau đó là một người đàn ông, trên cánh tay còn đang vắt một chiếc áo khoác.