Cũng may âm thanh này tuy cứng nhắc, nhưng ý tứ lại có chút kiên nhẫn.
“Thể chất chính là tố chất mà cơ thể ngươi tổng hợp được, thể chất càng tốt độ hoàn thành nhiệm vụ càng cao, sau mỗi lần hoàn thành niệm vụ sẽ đạt được mức điểm nhất định, điểm có thể ở khu giao dịch đổi vật phẩm, chỉ khi nào đạt tới một trăm điểm mới có quyền hạn mở khu giao dịch, điểm sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ xét độ hài lòng từ nguyên chủ mà nhận được, kỹ năng sẽ có ích ở các nhiệm vụ phía sau.”
Tống Dư Hàm gật gật đầu, nói chung lại vật phẳm rất quan trọng, liên quan đến việc thành bại của nhiệm vụ.
Hiện tại không biết số lượng nhiệm vụ rốt cuộc là nhiều hay ít, nhưng Tống Dư Hàm ít nhất vẫn thấy có hi vọng.
“Ta đã biết.” Tống Dư Hàm nhẹ nhàng lên tiếng.
“Xin hỏi ký chủ có lựa chọn lập tức tiến hành nhiệm vụ hay không?”
“Lập tức tiến vào nhiệm vụ.” Hoàn thành nhiệm vụ sớm một chút, thì có thể sống lại lần nữa sớm một chút.
Tống Dư Hàm chỉ cảm thấy trước mắt bỗng nhiên tối sầm, tiếp theo liền không nhìn thấy thứ gì.
Tống Dư Hàm khẽ động tay ngồi dậy, nheo mắt đánh giá căn phòng đang ở.
Phòng này thoạt nhìn rất lớn, khăn trải giường chạm vào thực mềm mại, lọt vào mắt Tống Dư Hàm là những đồ vật nhìn cũng thập phần cao cấp, vừa thấy liền biết nhà này rất có tiền.
Tống Dư Hàm đánh giá căn phòng xong, trong đầu bỗng nhiên một đoạn kí ức ngắn không phải của mình mãnh liệt xộc vào.
Chủ nhân thân thể này cũng tên là Tống Dư Hàm, người thân cận nhất chính là nam nhân tên Phạm Trình Trạch.
Phạm Trình Trạch phong thái nhẹ nhàng, lại một bộ dáng lễ độ ôn tồn, Tống Dư Hàm đối với Phạm Trình Trạch rất có thiện cảm, rất mau liền thích Phạm Trình Trạch.
Phạm Trình Trạch đối với Tống Dư Hàm cũng không tồi, hai người hẹn hò một năm sau thì kết hôn.
Sau khi kết hôn Tống Dư Hàm cùng Phạm Trình Trạch hai người thập phần ân ái, cuộc sống quả thật không tồi, chỉ tiếc là kết hôn 6 năm Tống Dư Hàm vẫn không mang thai.
Mẹ Phạm Trình Trạch không khỏi sốt ruột, tìm mọi cách kiếm các phương thuốc cổ truyền cho Tống Dư Hàm, trong lòng Tống Dư Hàm rất áp lực, thậm chí đi bệnh viện làm kiểm tra, kết quả Tống Dư Hàm tất cả đều bình thường.
Ngay lúc này, một cô gái gọi là Hướng Bội San tới tìm Phạm Trình Trạch, đồng thời còn mang theo một đứa bé năm tuổi, đứa bé kia khi còn nhỏ cùng Phạm Trình Trạch giống nhau như đúc.
Mẹ Phạm Trình Trạch liền lập tức đem đứa nhỏ giữ lại nuôi, Phạm Trình Trạch không khuyên được mẹ, cũng ỡm ờ mà đồng ý.
Tống Dư Hàm đối với việc giữ lại đứa nhỏ này rất phản đối, mẹ Phạm Trình Trạch lại nói một câu: “ Đây chính là giọt máu Phạm gia ta, sao có thể để lưu lạc bên ngoài? Bằng không cô liền sinh cho tôi một đứa?” Lời nói làm cho Tống Dư Hàm không thể phản đối.
Về phía Hướng Bội San, cô ta nói chính mình không có yêu cầu gì, con trai không thể không có cha, chỉ cần mỗi tháng được gặp con trai một lần là mãn nguyện.
Phạm Lăng Vũ vẫn luôn được mẹ Phạm Trình Trạch ở nhà cũ dắt theo, Phạm Trình Trạch mỗi tuần có thời gian nghỉ mới mang Tống Dư Hàm trở về thăm mẹ cùng Phạm Lăng Vũ.
Có một ngày mẹ Phạm Trình Trạch đi du lịch cùng bạn bè, nên đem giao Phạm Lăng Vũ cho Tống Dư Hàm chăm sóc.
Mẹ Phạm Trình Trạch đem Phạm Lăng Vũ giao cho Tống Dư Hàm chăm sóc, vừa lúc Bội San tới thăm Phạm Lăng Vũ.