Chương 3: Cô bé lọ lem và vương tử

Sở Thanh hòa ngồi đung đưa chân trên mép mái nhà, nhìn các học sinh dưới lầu vui vẻ đùa giỡn, trái tim đột nhiên rung động, sờ sờ nơi trái tim cảm thấy thế giới này cũng không tệ lắm.

Ít nhất trong thế giới này, cô có thể thoái mái chạy nhảy không chút cố kỵ.

Cuối cùng cũng không phải cả ngày nằm trên giường bệnh, hóa ra cảm giác tự do lại tốt như vậy.

Tô Mạc dựa vào lan can cách đó không xa, chống tay nhìn về phía Sở Thanh Hòa, "Chị Thanh Hòa, em thay mặt đại ca xin lỗi chị."

Sở Thanh Hòa quay sang nhìn Tô Mạc, nghiêm túc nói: "Không cần, anh ta là anh ta, cậu là cậu. Không có ai để xin lỗi thay người khác."

Cô tiếp tục nói: “Nhân tiện, Tô Mạc, tốt hơn hết là chúng ta không cần gặp lại nhau nữa.”

“Chị Thanh Hòa, chị đang trút giận lên em sao?”

Tô Mạc rõ ràng là đang cười, nhưng lại khiến cho cô cảm thấy là cậu ấy đang tức giận.

"Không có, tôi không có đem cậu so với Tô Ninh, bất quá chúng ta không cần gặp mặt."

Cô sau này nhất định sẽ dùng mọi cách đối phó Tô Ninh, lúc đó Tô Mạc sẽ đứng theo lập trường của cô sao?

Tô Mạc im lặng một lúc, "Nếu đây là điều chị Thanh Hòa muốn, vậy thì sẽ như chị mong muốn." Nói xong, Tô Mạc đứng dậy và rời đi ngay lập tức.

Sau khi Tô Mạc rời đi, Sở Thanh Hòa đã ngồi một mình trên sân thượng rất lâu, có vẻ cô thật sự có chút quá đáng, nhưng là cô không hy vọng bản thân ở tiểu thế giới này sẽ có ràng buộc, vì vậy cô cố tình giữ khoảng cách với mọi người mà cô từng có tiếp xúc.

[Kí chủ, ngài thực sự không cần làm như vậy. ]

[ Tôi không thuộc về nơi này, những thứ ở thế giới này cũng không thuộc về tôi, tôi chỉ là một người qua đường. ]

[Ký chủ, ngài quá lý trí rồi.] Hệ thống thực sự có chút kỳ lạ, nó đã điều tra thông tin của Sở Thanh Hòa, cô ấy chỉ là một tiểu thư giàu có được nuông chiều, từ nhỏ sức khỏe đã không tốt, quanh năm phải nằm viện, cô ấy thích đọc tiểu thuyết và thích ảo tưởng, nhưng cô ấy lại tiếp nhận bản thân rất nhanh, và bây giờ cô ấy dường như lại quá lý trí. Thật là một sự mâu thuẫn khó hiểu.

Sở Thanh Hòa không muốn tiếp tục vấn đề này với hệ thống, vì vậy cô đã chuyển chủ đề, [Ngươi có chức năng nào khác không? Giống như gian lận hoặc một cái gì đó. ]

[ xin lỗi ký chủ, tôi là hệ thống phụ trợ, chức năng không quá lợi hại, chỉ có cửa hàng hệ thống, khi ký chủ đạt được giá trị nguyện lực mới có thể đổi vật phẩm tương ứng, cửa hàng hệ thống không thể mở được nếu không có giá trị nguyện lực, cho nên ký chủ bây giờ ngài không thể xem nó bây giờ. ]

[Vậy thì ngươi có thể theo dõi người khác không? ]

[Tôi có thể giám sát bất cứ nơi nào được kết nối với Internet. ]

[Vậy thì bây người giúp tôi theo dõi Giang Tình đi, tôi luôn cảm thấy rằng cô ta không phải chỉ đơn giản là một đóa bạch liên hoa.]

Vào buổi chiều, khi Sở Thanh Hòa trở lại lớp học, cô nghe thấy nhiều học sinh xì xào bàn tán, nói rằng cô cố tình dùng thủ đoạn để ép buộc Giang Tình thôi học.

Cô không quan tâm điều đó, những người này nói vài câu cũng sẽ không ảnh hưởng được cô, chỉ cần là đạt được kết quả cô mong muốn là được rồi.

“Cậu không cần để ý đến những người này.” Bạn cùng bàn Cố Yên Nhiên mặt lạnh nói.

Lúc này Sở Thanh Hoà mới từ trong trí nhớ nhặt được tư liệu của Cố Yên Nhiên, Cố gia danh tiếng không kém tứ đại gia tộc, mặc dù Cố gia không kinh doanh, nhưng phần lớn đều là chính trị gia có quan hệ rộng rãi.

Cố Yên Nhiên cùng với Sở Thanh Hòa gật đầu coi như chào hỏi, dù sao hai người đều là nữ thần cao lãnh lạnh lùng, khí chất quá giống nhau, cơ bản không có cái gì cần giao lưu .

Sở Thanh Hòa khẽ mỉm cười nói với Cố Yên Nhiên, "Tại sao lại phải quan tâm tới những người không liên quan ?"

"Những gì cậu đã làm vài ngày trước, tôi nghĩ rằng cậu không bỏ được Tô Ninh."

Sở Thanh Hòa ngay lập tức hiểu Cố Yên Nhiên đang nói về điều gì . Nguyên chủ bị Giang Tình giở trò, truyền ra một ít lời đồn khó nghe.

Có chút không biết phải làm sao, vì vậy cô nói với Cố Yên Nhiên: "Anh ta không xứng, nhưng có người lại luôn quá tự tin, cảm thấy tôi không thể không có anh ta thì không được. Cô nói thật nực cười."

Cố Yên Nhiên nghiêm túc nói: "Cô không cảm thấy Giang Tình người phụ nữ này thật kỳ lạ."

Cô gật đầu đồng ý, "Đó là đóa bạch liên nhỏ màu trắng nhưng lại có trái tim đen." Có vẻ như vẫn còn rất nhiều người có đầu óc minh mẫn trong thế giới của Mary Sue.

"Ha ha ha ha, miêu tả của cậu rất thích hợp."

Đột nhiên, giọng nói khẩn cấp của hệ thống vang lên trong đầu Sở Thanh Hòa:[ ký chủ, ký chủ, vị hôn thê của Tần Nguyên đã tìm được nơi ở của Giang Tình, hiện tại hai người đang đối đầu với nhau, rất náo nhiệt. ]

[Gửi cho tôi địa chỉ.]

Sở Thanh Hòa nhanh chóng thu dọn đồ đạc, một bên còn không quên nói với Cố Yên Nhiên: "Yên Nhiên, hiện tại tôi có việc gấp, buổi chiều cậu có thể xin phép giúp tôi được không?" Nói xong, cô vội vàng rời đi

"Được."

, Hệ thống chuyển tiếp tình hình của hai người Giang Tình cho Sở Thanh Hòa.

[ ký chủ, Giang Tình gặp phải đối thủ rồi, vị hôn thê này của Tần Nguyên cũng là một tiểu bạch liên hoa, rơi nước mắt cũng không chút thua kém. ]

[Thật đặc sắc, Tần Nguyên thế mà có thể chịu đựng được. ]

Hệ thống nghẹn ngào bắt chước ngữ điệu của Giang Tình:[ Triệu tiểu thư, ô ô... Ta không nghĩ muốn cướp Tần Nguyên đi, chính là anh ấy, ô ô ô... Ta sẽ trả lại anh ấy cho cô. ]

Sở Thanh Hòa nghe thấy mà cũng thấy ớn lạnh [Tiểu hệ thống, ngươi thật ghê tởm. ]

[Ký chủ, đây cũng không phải là tôi nói, là Giang Tình mà]

Hệ thống lại bắt chước giọng điệu của Triệu tiểu thư: [Cô Giang, thật có lỗi với cô, tôi biết A Nguyên chẳng qua là chỉ xem cô làm thế thân cho tôi, nếu không phải vì... ô ô ô ... A Nguyên sẽ không hận tôi, tất cả là do tôi, tôi có lỗi với cô a.]

[Vị Triệu tiểu thư này thật lợi hại, nếu tôi không xem qua cốt truyện, nếu tôi mà là Giang Tình thì tôi đã sớm tức chết rồi. ]

Sở Thanh Hòa vội vã chạy tới, cuối cùng cũng đến được nhà hàng nơi hai người họ đang nói chuyện, ngồi vào một bàn gần đó chỉ cách một tấm bình phong, nghe hai người ngươi một câu ta một câu làm ghê tởm chết đối phương.

Nhìn một chút vị Triệu tiểu thư này khiến cho Giang Tình uất nghẹn một bụng máu, Sở Thanh Hòa thật muốn đứng lên vỗ tay khen hay.

Sau khi Giang Tình rời đi, Triệu tiểu thư lập tức lau đi nước mắt trên mặt, lộ ra nụ cười chế nhạo.

Nhìn thấy bóng dáng rời đi của Giang Tình, Sở Thanh Hoà nhanh chóng ngồi xuống chỗ ban đầu của Giang Tình, đưa tay phải về phía Triệu tiểu thư, "Xin chào Triệu tiểu thư, tôi nghĩ chúng ta sẽ trở thành bạn bè."

" Cô là ai?" Cô ta đầy vẻ phòng bị hỏi.

“Tôi tên Sở Thanh Hòa, Triệu tiểu thư, cô muốn làm gì?” Sở Thanh Hòa hờ hững thu tay về, thật ra cô vẫn có chút ngượng ngùng, vốn dĩ là cô muốn bắt tay.

"Tôi làm gì không phải việc của cô."

"Cô không cần phải phòng bị tôi như vậy, tôi giống như cô đều muốn đối phó với Giang Tình và Tô Ninh," Sở Thanh Hòa dừng lại, liếc nhìn cô Triệu tồi tiếp tục, "Tôi nghĩ cô nên tìm hiểu một chút về Tần Nguyên và những người xung quanh anh ta."

"Đúng vậy" cô Triệu đưa tay ra bắt tay Sở Thanh Hòa: "Xin chào, tôi tên là Triệu Ngọc và kẻ thù của kẻ thù là bạn."

Sở Thanh Hòa bắt lại, khẽ cười nói: "Triệu tiểu thư, tôi muốn hỏi chuyện của cô và Tần Nguyên định ra hôn ước là như thế nào, vì sao nhà họ Tần chưa từng nhắc tới."

Cô cũng nên hỏi thăm một chút chuyện nằm ngoài cốt truyện, nếu không sẽ chịu thiệt thòi a.

Đây kết quả sau khi cô đã xem qua một trăm tám mươi cuốn tiểu thuyết rồi đưa ra kết luận đó .

Nghe vậy, ánh mắt Triệu Ngọc hiển nhiên có chút ảm đạm, "Tôi và Tần Nguyên là quen nhau khi còn nhỏ, nói chính xác là ông nội tôi cứu ông nội Tần, cha mẹ tôi cũng vì cứu ông ấy mà chết, cho nên nhà họ Tần đã hứa sẽ chăm sóc tôi cả đời. Tôi vốn cảm thấy lời hứa hẹn này thật là hư vô mờ mịt, nhưng bây giờ tôi chỉ còn một mình cũng không có gì cả, ông nội trước lúc lâm trung đã để cho tôi đến nhà họ Tần."

[Tần gia này thật là, chiếu cố liền chiếu cố người ta,lại còn làm cái gì mà hôn ước, nếu không có hôn ước chẳng lẽ liền không thèm chiếu cố người ta hay sao, nhận con gái nuôi có khi còn đáng tin cậy hơn nhiều. ] Sở Thanh Hoà có chút tức giận nói với hệ thống.

“Cô Triệu nghĩ sao về hôn ước này?”

Triệu Ngọc lập tức hiểu ẩn ý của Sở Thanh Hoà, “ Ý cô là tôi không nên cố chấp với Tần Nguyên.”

"Đúng vậy, chiếu cố một người không nhất thiết phải kết hôn mới làm được, hôn nhân không trói buộc được một người.”

Lòng người là thứ khó nắm bắt nhất, Triệu Ngọc cùng Tần Nguyên vì sao phải trói buộc ở bên nhau, giữa hai người không có tình cảm.

Triệu Ngọc suy nghĩ một chút nói: "Thật ra tôi cũng không nghĩ nhiều, chỉ là cha tôi dùng tính mạng để đổi lấy hôn ước này, vốn tưởng rằng Tần gia nhất định sẽ giữ lời hứa, không nghĩ tới ngược lại thành là lỗi của tôi."

Xem ra Triệu Ngọc vẫn là một người có đầu óc tỉnh táo, Sở Thanh Hòa âm thầm gật đầu, may mắn không phải là một Mary Sue khác, nếu không cô cũng sẽ phải đau đầu.

Triệu Ngọc liếc nhìn Sở Thanh Hòa tiếp tục nói: "Mấy ngày trước Tần Nguyên đã một mình đến nhà tôi tìm tôi, đe dọa tôi tránh xa bạn gái của anh ta một chút, bảo tôi đừng mơ tưởng hão huyền, để cho tôi tránh xa cuộc sống của họ."

Triệu Ngọc đùa giỡn nói: “Tôi vốn định một tuần nữa sẽ đến nhà họ Tần để hoàn thành tâm nguyện của ông nội, tiện thể giải quyết hôn ước, nhưng Tần Nguyên đã nói như vậy rồi, nếu tôi không làm điều gì đó thì thật là quá tiện nghi cho họ hay sao."

Đây là bá đạo tổng tài a. Anh ta cảm thấy cả thế giới nên nghe theo anh ta, thật là tự tin quá mức.

“Nếu đột nhiên có người nói như vậy với tôi, tôi sẽ cho rằng anh ta điên rồi,” Sở Thanh Hòa nói, mở điện thoại và đưa cho Triệu Ngọc xem, “Triệu Tiểu Thư, đây là thông tin liên lạc của tôi, chúng ta có thể trở thành bạn bè trong tương lai."

"Có lẽ sẽ sớm có cơ hội này." Triệu Ngọc đầy bí ẩn nói kèm theo một cái nháy mắt.

“Vậy tôi sẽ chờ cơ hội này.” Sở Thanh Hòa vẫy vẫy tay với Triệu Ngọc, “Hẹn gặp lại, Triệu tiểu thư.” Sau khi rời đi, cô vẫn không ngừng nghĩ về Triệu Ngọc, khiến cho cô nghĩ tới một người cô từng quen biết trong quá khứ

Xem lại cốt truyện, cô chọn ra một số điều quan trọng và ghi lại chúng, cô phát hiện ra một tháng sau sẽ là ngày ông nội Tần qua đời.

Trước khi ông nội Tần qua đời, ông đã vượt qua cha Tần mà để cho Tần Nguyên đứng tên tiếp quản công ty.

Mà Tần Nguyên cũng không phụ sự kỳ thác của ông, lấy thủ đoạn mạnh mẽ đảm đương vị trí chủ tịch công ty năm 18 tuổi và quản lý công ty khi đang học đại học.

Anh ta và Giang Tình trở thành cặp đôi kiểu mẫu trong khuôn viên trường, Tô Ninh và Chu Mẫn Hành cũng bị Giang Tình làm cho si mê không dứt mà vây quanh cô ta.

Cond cô lại trở thành tiểu thư nhà giàu kiêu căng chuyên bắt nạt người khác, mọi người đều thông cảm cho Giang Tình nhưng dường như họ quên mất rằng cô mới là vợ chưa cưới của Tô Ninh.

Cuối cùng, cô không thể không tìm người đối phó Giang Tình.

Bi kịch tương lai của Sở gia bắt đầu từ đây

Sở Thanh Hòa thở dài, lần này cô đã đến đây rồi, cô sẽ thực hiện tâm nguyện của nguyên chủ.