Sở Thanh Hòa bước đến ngồi đối diện người đàn ông, thản nhiên nói: "Đương nhiên là tới để cười nhạo anh rồi, Tô Ninh, anh bất quá cũng chỉ như vậy mà thôi!"
Sở Thanh Hòa nghĩ đến những lời chế giễu và chỉ trích mà cô đã phải chịu đựng, cô muốn Tô Ninh cũng phải lĩnh hội một lần.
Tô Ninh hừ lạnh một tiếng, "Tôi không yêu cô, Sở Thanh Hoà, người tôi yêu là Tình Tình, cho dù cô có làm cái gì, tôi cũng sẽ không bao giờ nhìn cô lâu hơn một chút."
Sở Thanh Hoà ? ? ?
Người này thật có bệnh đi, con mắt nào của anh ta có thể nhìn ra được là cô thích anh ta chứ, não bị bệnh, cần phải chữa trị.
Cô có chút không nói nên lời, thậm chí còn muốn đỡ trán, "Tô Ninh, tôi Sở Thanh Hoà chưa từng thích anh."
Trong lòng cô bổ sung thêm, nguyên chủ cũng chưa bao giờ thích anh.
"Tôi hôm nay tới đây chỉ để xem Tô đại thiếu gia thất bại thế nào. Nhân tiện tôi nói cho anh biết, Tần Nguyên đã biết Giang Tình mang thai đứa con của mình, anh nghĩ mình có thể tranh giành được với anh ta sao?" Sở Thanh Hoà nhìn anh ta trêu tức.
Tô Ninh hai tay nắm chặt thành quyền, nặng nề đập lên bàn, ánh mắt sắc bén trừng lớn: "Sở Thanh Hoà, đừng đi quá giới hạn."
Sở Thanh Hoà cảm thấy có chút buồn cười, "Cái gì là quá giới hạn, Tô Ninh, hãy tận hưởng bữa tiệc cuối cùng này đi, sợ rằng về sau anh sẽ không còn cở hội được bước vào đây đâu."
Cô không chút nào che giấu sự mỉa mai của mình, Tô Ninh chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu, anh ta chưa bao giờ bị sỉ nhục như thế, nhưng Sở Thanh Hòa lại đối với anh như vậy.
Anh ta không thể chịu đựng được cơn tức giận trong lòng nữa, anh ta đứng bật dậy tựa hồ muốn đánh người, tay đã giơ lên cao.
Sở Thanh Hòa vắt chân tựa người vào ghế, hơi nhướng mày quan sát hành động tiếp theo của Tô Ninh.
Dưới cái nhìn của Sở Thanh Hoà, bàn tay đang giơ lên
của Tô Ninh từ từ hạ xuống, cuối cùng đá mạnh vào cái bàn, quay người sải bước rời đi.
Sở Thanh Hoà hoàn toàn đâm trúng nội tâm anh ta. Anh ta chẳng là gì nếu không có nhà họ Tô làm chỗ dựa, nhà họ Tô đoạn tuyể quan hệ với anh ta, căn nhà đứng tên anh ta cũng đã bị thu hồi.
Anh ta rời khỏi nhà của Tô mà không mang theo bất cứ thứ gì, còn Chu Mẫn Hành bởi vì vụ gian lận giúp Giang Tình mà bị Chu gia đưa ra nước ngoài du học.
Những người trước kia vây xung quanh anh, bây giờ lại đối với anh cười nhạo cùng xa lánh.
Nhưng may mắn thay, vẫn còn có Giang Tình ở bên cạnh, nghĩ đến Giang Tình, sắc mặt mới miễn cưỡng dịu đi.
Anh không phải là không còn cái gì.
Sau khi Tô Ninh rời đi, Sở Thanh Hoà lập tức gọi điện cho Triệu Ngọc, “Ở đây mọi việc đều ổn, còn bên cô thì sao?”
Triệu Ngọc đang đứng trên tầng cao nhất của tòa nhà Tần thị, nhìn ra khung cảnh xung quanh, tâm trạng đột nhiên trở nên tươi sáng hơn, “Mọi chuyện đều ổn, hôm nay Tần Nguyên không đến công ty."
"Chắc anh ta còn đang bận vây quanh Giang Tình cùng hài tử trong bụng."
Triệu Ngọc cười giễu cợt, "Cứ để cho Tần Nguyên vui sướиɠ thêm ba ngày đi, ba ngày sau tôi sẽ cho anh ta một tin tức tốt."
"Được thôi, vậy tôi chờ tin tốt của cô, xem ra tôi phải đổ thêm chút dầu vào rồi."
Sở Thanh Hoà cúp điện thoại, nghĩ tiếp theo như thế nào khiến cho Tần Nguyên càng thêm vui sướиɠ.
Những ngón tay mảnh khảnh của cô vô thức gõ lên bàn, trong khi tay còn lại chống cằm. Trong đầu cô có rất nhiều kế hoạch, cô đã tính toán từng bước đi một.
Rồi cô nghĩ ra một ý kiến
hay, cô lướt đầu ngón tay trên điện thoại, đột nhiên nhìn thấy một cái tên, cô hài lòng mỉm cười, là anh.
Sở Thanh Hoà: Phó Tấn, tôi có chút việc muốn nhờ anh giúp đỡ một chút.
Phó gia tiểu thiếu gia: Cô Sở đã tìm tôi, tôi đương nhiên có thời gian rồi, nói đi, cô cần tôi giúp việc gì.
Sở Thanh Hòa: Anh đi giúp Tô Ninh một chút, nếu cần hãy đưa cho anh ta một khoản tiền, ám chỉ anh ta nên đưa Giang Tình ra nước ngoài.
Phó gia tiểu thiếu gia: Sao đại mỹ nhân lại mềm lòng như vậy. Cặn bã như Tô Ninh không đáng giá để cô đồng tình.
Ai, lại có người hiểu lầm a, Sở Thanh Hoà không biết nên nói cái gì nữa.
Tất cả là do Giang Tình mỗi lần nhìn thấy cô đều tỏ vẻ bị bắt nạt, khiến mọi người nghĩ rằng cô đang nhắm tới Tô Ninh.
Thật là một sự hiểu lầm khó chịu, Sở Thanh Hà có chút không biết phải làm sao.
Sở Thanh Hòa: anh cứ nói xem có thể giúp hay không.
Phó gia tiểu thiếu gia: Giúp.
Sở Thanh Hòa: Được rồi, bây giờ anh chỉ cần đi an ủi anh ấy thôi, đừng giúp đỡ vật chất gì, bước kế tiếp tôi sẽ nhắn tin gửi thêm tin tức cho anh.
Phó gia tiểu thiếu gia: Ok, tôi đã hiểu.
Sở Thanh Hoà: Cảm ơn anh, lần sau tôi sẽ mời anh ăn cơm.
Phó gia tiểu thiếu gia: Được.
Sở Thanh Hòa xử lý xong một loạt chuyện này, phát hiện đã là buổi trưa.
Từ sáng sớm đã đi ra ngoài, cô vẫn chưa ăn gì, nên Sở Thanh Hoà liền ăn trưa tại nhà hàng này luôn.
Buổi chiều Sở Thanh Hoà dự định đi mua sắm, thời gian của cô trên thế giới này không còn nhiều nữa, nên cô muốn hưởng thụ nó thật tốt.
Sau khi Giang Tình đi gặp Sở Thanh Hòa về, cô ta liền thay một bộ váy trắng, đi đôi giày đế bằng thoải mái và trang điểm đơn giản suy nghĩ sẽ trù tính cho bản thân như thế nào.
Giang Tình hài lòng nhìn mình trong gương rồi đi đến địa điểm đã hẹn.
Khi Giang Tình tới nhà hàng Tây, Tần Nguyên đã đợi cô ở cửa.
Tần Nguyên đứng quay lưng về phía Giang Tình, dáng người cao gầy, mấy người phụ nữ đi ngang qua không khỏi liếc nhìn, còn có một người phụ nữ khác, mặc váy đuôi cá thon thả, mái tóc xoăn tựa rong biển, dáng người duyên dáng, lắc lư. Cô ta vuốt tóc, nháy mắt với Tần Nguyên: “Tiểu ca ca, có thể thêm phương thức liên lạc được không?” Giọng nói như chứa mị hoặc, khiến người nghe xương cốt đều muốn mềm nhũn.
Tần Nguyên lạnh lùng hất tay cô ta ra, ánh mắt sắc bén: "Cút."
Giang Tình từ phía sau nhìn Tần Nguyên, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, vuốt thẳng tóc, bước nhanh đi tới.
Tần Nguyên tựa hồ cảm giác được cái gì, đột nhiên quay người lại, nhìn thấy Giang Tình đang chạy nhanh về phía mình, anh ta vội vàng chạy tới, ôm cô vào lòng, cưng chiều ngắt nhẹ mũi cô, "Cẩn thận, hiện tại trong bụng em có hài tử, không thể bị va chạm được."
Giang Tình nằm trong lòng anh, hai tay ôm chặt lấy eo anh, cái miệng anh đào nhỏ nhắn hơi bĩu môi, đối với Tần Nguyên làm nũng như một đứa trẻ, "Lần sau em sẽ không như thế, gặp anh em thật cao hứng."
Tần Nguyên xoa đầu Giang Tình, môi mỏng hôn lên trán cô.
Sau đó anh ôm Giang Tình bước vào nhà hàng.
Hai người thân mật ngồi xuống, Giang Tình dựa vào trên vai Tần Nguyên thì thầm nói nhỏ, Tần Nguyên thỉnh thoảng sẽ xoa đầu cô.
Tần Nguyên hơi cúi đầu, Giang Tình ngẩng đầu. Hai người trán áp vào nhau, anh như tình nhìn Giang Tình, còn Giang Tình trong mắt tràn đầy hạnh phúc, gò má hơi ửng hồng.
"Tình Tình, đợi sự tình giải quyết xong, anh sẽ cho em và hài tử một ngôi nhà hoàn chỉnh, em đợi thêm một khoảng thời gian nữa."
Ánh mắt Tần Nguyên quá có tính xâm lược, Giang Tình ngượng ngùng quay mặt đi, "Được, em đợi anh. "
Sau khi Tô Ninh và Sở Thanh Hà gặp nhau, thì đã chạy đi tìm rất nhiều bạn bè cũ của mình để vay tiền. Dù có khó khăn đến đâu, anh ấy cũng không thể để Tình Tình cùng chịu khổ với mình.
Thẻ của anh ta đã bị đóng băng, bây giờ anh ấy chỉ còn có mỗi căn nhà trước đó tặng cho Giang Tình sau khi đăng ký kết hôn, còn lại thì không còn gì cả.
Những người bạn cũ tránh mặt anh như tránh bệnh dịch.
Cho đến khi Phố Tấn gặp anh ấy, "Tô đại thiếu gia, tôi có một công việc muốn giới thiệu với anh đấy."
Tô Ninh hơi ngạc nhiên ,
"Công việc gì?"
"Công việc này có chút phiền toái, chỉ là nhìn anh có nguyện ý làm hay không thôi."
Tô Ninh im lặng một lúc lâu, nhưng giờ đây anh ta không còn sự lựa chọn nào khác.