Chương 38: Hạ gục huynh đệ song sinh 21 [Kết thúc]

Cuối cùng bọn họ chuyển nhà, không giữ lại mấy hạ nhân, chỉ chừa thϊếp thân nha hoàn vào ở thôn trang kia. Lâm Võ cũng đến giúp bọn hắn, một bên chua xót, một bên vui mừng. Bất quá vẫn giúp bọn họ giấu diếm Nhiễm phụ Nhiễm mẫu, chỉ nói bọn họ sinh ý có biến động, muốn tại tiểu thành này phát triển.

Ngụy Tử Tu cùng Ngụy Tử Viễn cảm giác sống như vậy thực hạnh phúc, thực ấm áp. Mặc kệ lúc nào, đều có một nữ nhân cùng bọn họ, nữ nhân kia mặc kệ làm gì, chỉ cần phát hiện bọn họ nhìn nàng, nàng đều sẽ đối bọn họ ôn nhu cười. Nàng sẽ vì bọn họ tỉ mỉ chuẩn bị đồ ăn, vì bọn họ bố trí phòng, vì bọn họ tự tay may quần áo. Ngẫu nhiên ba người ngồi cùng nhau, nói nói cười cười, thân thân mật mật, cùng nhau cuồn cuộn trên giường, tràn ngập lãng mạn cùng ôn nhu...

Nhiễm Tái Tái lần đầu tiên cảm giác mình luyến tiếc, rõ ràng biết chỉ cần nàng hỏi Ngụy Tử Tu liền có thể được đáp án mong muốn, nàng rời thế giới này Nhiễm Tái Tái kia rốt cuộc sẽ tiếp tục quỹ tích của nàng cùng bọn hắn hạnh phúc sinh hoạt, nhưng nàng vẫn không mở miệng. Nam nhân Tử Viễn ngốc kia, vừa nghĩ đến rời đi rồi sẽ không thấy được, trong lòng liền cảm giác rất đau đớn. Nàng cứ ở lại bên hắn đi, đến lúc dựng dục hài tử của hắn mới rời đi ~~

Ngụy Tử Viễn thực vui vẻ, Tái Tái quả nhiên vẫn thích nhất hắn. Nàng vẫn dùng ánh mắt ái mộ thâm tình nhìn hắn, thích làm đồ ăn hắn thích ăn. Trừ vài ngàu cùng nhau cùng hắn cùng ca ca, lúc khác luôn xê ra vài ngày một mình cùng hắn, còn nói cho hắn muốn hài tử đầu tiên nàng có là của hắn.

Thời gian cực nhanh, qua hai tháng, Ngụy Tử Viễn cùng Nhiễm Tái Tái vừa định ăn bữa sáng, bỗng nhiên, Tái Tái ngửi thấy mùi cá liền bắt đầu muốn nôn, nàng nhớ nguyệt sự đã qua hai tuần, không khỏi lại vui vẻ lại thất lạc. Ngụy Tử Viễn một bên khẩn trương vỗ lưng, vội vàng gọi nha hoàn gọi đại phu.

Đại phu chẩn đoán một phen, đứng dậy chắp tay cười tủm tỉm nói, "Chúc mừng lão gia, phu nhân đã có thai hơn một tháng. Đây là phản ứng bình thường khi vừa mang thai, không cần thuốc". Chỉ thấy Ngụy Tử Viễn nháy mắt trở nên kích động không thôi, không để ý đại phu, một phen kéo nàng ôm lấy, "Tái Tái, nàng có thai, chúng ta có hài tử!". Tái Tái sớm đoán được, liền ôn nhu cười, "Ân". Giãy dụa từ trong lòng nam nhân đứng dậy, nói với nha hoàn, "Đưa lão đại phu về, thưởng dày". Đợi những người khác đều đi xuống, nhẹ nhàng ngồi trở lại trong lòng nam nhân, ôm cổ hắn, "Viễn ca ca, ta tính ngày, là hài tử của chàng. Vui vẻ sao?"

Nam nhân trong nháy mắt ánh mắt nhu hòa, ôn hòa động lòng: "Ân, Tái Tái, ta thực vui vẻ!" Nhẹ nhàng cúi xuống, ôm chặt nữ nhân trong lòng, trên đầu nàng hôn lại hôn.

Buổi tối, Ngụy Tử Tu ra ngoài kết bạn rảo bước tiến vào, liền đi thẳng đến Nhiễm Tái Tái. Có chút khẩn trương ngồi bên cạnh nàng,"Vừa rồi Tử Viễn nói với ta nàng có thai, thật sao, nơi này có con của chúng ta sao?" Nhẹ nhàng sờ bụng nữ nhân mềm mại. Nữ nhân ôn nhu nhẹ nhàng tựa đầu trên vai hắn, tay nhỏ mềm mại tiểu thủ nhẹ bao trùm tay hắn: "Ân, Tu ca ca, Tái Tái có hài tử của các chàng rồi!".

Ngụy Tử Tu đã cẩn thận hỏi đại phu, 'ba tháng đầu không được sinh hoạt vợ chồng', hai nam nhân liền chậm rãi bình ổn hưng phấn sắp làm cha, trở nên hơi rối rắm. Mỗi ngày buổi tối hai người ôm nàng, các loại dục hỏa sôi trào, không thể không đi tắm nước lạnh. Nhiễm Tái Tái cùng bọn hắn nói muốn phân phòng ngủ, bọn họ lại không đồng ý. Ngụy Tử Tu sau này muốn chuyên tâm làm cha rốt cuộc kiên trì không được xê ra, nhưng Ngụy Tử Viễn buổi tối vẫn kiên trì ôm nàng.

Ngụy Tử Viễn nhìn nữ nhân trong lòng say sưa ngủ say hai má đỏ bừng, dị thường thỏa mãn, dù không thể sơ giải du͙© vọиɠ, hắn cũng thích ôm nàng mềm mại dị thường, dù tra tấn cũng là ngọt ngào tra tấn.

Mùa thu, Ngụy Tử Tu tham gia thi hội trúng cử nhân. Được tin, hắn áp chế hưng phấn cùng vui sướиɠ, về đến nhà, ôn nhu hưng phấn ôm tiểu nữ nhân hỏi, "Buổi tối để chúng ta xử trí được không?" Lúc này, Nhiễm Tái Tái đã mang thai bốn tháng. Biết hai nam nhân đều sắp nghẹn hỏng, nữ nhân mặt nhược phù dung gật đầu đồng ý.

Ban đêm, Nhiễm Tái Tái trần trụi hai chân đại khai bị liếʍ không ngừng nhộn nhạo, bởi vì gần một tháng không sinh hoạt vợ chồng, tiểu huyệt mẫn cảm dị thường, rất nhanh, vì hai nam nhân vuốt ve, hôn môi cùng liếʍ lộng toàn thân run rẩy đạt tới cao trào đầu tiên.

Ngụy Tử Tu biết trong tiểu huyệt hẳn đều đã ướt đẫm, liền nhanh ôm eo nàng chậm rãi tiến vào. "Ngô, càng nhanh, muốn đứt..." Nam nhân bị tiểu huyệt trống trải đã lâu càng thêm căng chặt kí©h thí©ɧ run run, cố gắng khống chế du͙© vọиɠ bản thân, thân thể áp trên nàng, hai tay càng banh rộng chân nàng, mông gọn dùng lực, thong thả thâm sâu cắm vào.

"A... Đừng... Nhẹ chút, Tử Tu!" Nữ nhân mềm mại rêи ɾỉ, môi khẽ cắn. Nàng bên trong rất ướt, hơn nữa thân thể vốn là bị du͙© vọиɠ điều giáo mẫn cảm thực tao, tuy rằng lý trí nàng muốn hắn chậm một chút, nhưng thân thể của nàng lại phản ứng thật tự nhiên, nhẹ nhàng nâng eo chủ động bộ lộng côn ŧᏂịŧ nam nhân.

Ngụy Tử Tu cảm giác bên trong vừa ướt vừa nhanh, côn ŧᏂịŧ cương cứng mỗi chỗ đều bị nàng gắt gao hấp giảo, hắn sợ lập tức bùng nổ, phát hiện nữ nhân đã tự bộ lộng, liền bắt đầu hưng phấn đến mức đâm mạnh vào, hưởng thụ thiên đường kɧoáı ©ảʍ cực hạn.

"A a... Thật thoải mái... Côn ŧᏂịŧ hảo thô... Nga... Đẹp quá...!" Đại nhục bổng vừa trừu sáp một hồi, nàng liền vì ngứa khó nhịn trong tiểu huyệt nhanh chóng dâng lên kɧoáı ©ảʍ kí©h thí©ɧ ngâm gọi.

Nam nhân hiển nhiên vì du͙© vọиɠ thời gian dài chưa sơ giải mà lực tự chủ yếu bớt, trừu sáp bất quá mấy trăm lần, liền ở tiểu huyệt kịch liệt mấp máy, co rút, kích động phun tràn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào chỗ sâu ướŧ áŧ, "Nga ~~~"

Ngụy Tử Viễn dựa qua: "Ca ca, đến ta, ta cũng sắp điên rồi." Vừa nói một bên lật thân thể nữ nhân, khiến nàng quỳ sát trên người nam nhân, hắn nắm côn ŧᏂịŧ căng chướng cấp bách cắm vào. "A... Khít quá... Muốn chết ta...!"

"Nga... Tử Viễn... Cẩn thận bảo bảo... A... Thoải mái... Ân..." Nhiễm Tái Tái sắc mặt phi hồng, đầṳ ѵú đứng thẳng, tiểu mông đều bắt đầu rung động.

Ngụy Tử Tu ngẩng đầu nhìn tiểu nữ nhân, thuận thế hôn nàng, kịch liệt đến muốn nhập nàng vào cơ thể mình, nữ nhân như mèo con đáng thương, đổi lấy nam nhân càng thêm động tình hút.

Ngụy Tử Viễn toàn thân buộc chặt, khống chế lực đạo ôn nhu liên tục va chạm, bức thiết muốn xâm nhập lại xâm nhập, đổi lấy nữ nhân kinh hoảng giãy dụa vặn vẹo, nam nhân bừng tỉnh, cúi đầu bên tai nàng nóng rực thở dốc:"Không có việc gì nga, ta sẽ nhẹ, vừa rồi quá sung sướиɠ, thật muốn thao chết nàng."

Nữ nhân vội vàng nức nở bên môi một nam nhân khác: "Đừng... Bụng... Ngộ ngô..."

"Phu nhân, ta sẽ bị nghẹn chết..." Ngụy Tử Viễn nhận được ánh mắt ca ca, sáng tỏ, từ phía sau ôm bụng nữ nhân, bắt đầu ở di chuyển chậm làm, cửu thiển nhất thâm cắm vào.

Vén tóc bị mồ hôi thấm ướt trên lưng nữ nhân, Ngụy Tử Viễn cúi đầu, bắt đầu liếʍ hôn lưng đẹp của nàng, thỉnh thoảng khẽ cắn cổ nàng, đầu vai mượt mà, rồi mới đến tiểu vành tai trong suốt, chậm rãi ngậm mυ"ŧ, sau đó thỉnh thoảng dùng đầu lưỡi đảo khuấy. Đồng thời, Ngụy Tử Viễn tay cũng không nhàn rỗi, một bên nhẹ nhàng trấn an thân thể run rẩy mềm mại, một bên xoa nắn vυ" bởi vì mang thai mà càng thêm trướng đại. Nhìn tiểu nữ nhân khả ái quyến rũ, vì mình khıêυ khí©h mà trở nên gợi cảm mị hoặc, cả người tản ra ánh hồng nhạt mê người, rất thích a!!

Nữ nhân kích động rêи ɾỉ không ngừng từ trong miệng tràn ra,"Hảo... Kí©h thí©ɧ... Ngộ ngô... Đừng liếʍ... Ngộ ngô... Hảo ngứa... A a... Chịu không nổi". Nhiễm Tái Tái đã cấm dục từ lâu mẫn cảm, sao chịu nổi kí©h thí©ɧ như vậy, bất quá chút thời gian, toàn thân liền kích động bắt đầu thường xuyên run rẩy, tiểu mông nhếch lên, ngón chân co rút nhanh, chân banh thẳng, lưng tạo thành độ cong mê người, rốt cuộc chịu không được đạt tới cao trào càng thêm mãnh liệt ~~

"A --" Ngụy Tử Viễn cũng chịu không nổi tiểu huyệt dâʍ đãиɠ lửa nóng gắt gao bao khỏa kí©h thí©ɧ, phun bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ tích góp hơn ba tháng đυ.c ngầu. Sau đó hơi chút thỏa mãn nằm đổ bên người nữ nhân, cùng một nam nhân khác một bên, trìu mến ôm nàng đến cao trào mị hoặc mê người nàng vào trong ngực.

"Thế nào, bảo bảo có khỏe không?" Ngụy Tử Tu không yên lòng đệ đệ hắn thô lỗ, mềm nhẹ vuốt ve bụng nữ nhân hơi hơi phồng lên.

Nữ nhân khí tức thơm ngọt ấm áp phun trên l*иg ngực hắn,"Hoàn hảo, Tu ca ca." Tiếp do dự cùng bất an, khẽ run cuộn lại lông mi, thật cẩn thận hỏi: "Về sau Tái Tái sinh bảo bảo, nếu trở nên thực xấu... Các chàng còn có thể yêu ta sao?"

Ngụy Tử Viễn xoay người tới gần, khẽ hôn lên một bên má nàng, "Nàng là Tái Tái của ta a, mặc kệ nàng thế nào, ta vẫn yêu nàng!". Ngụy Tử Tu mềm nhẹ hôn bên kia, "Ân, ta cũng yêu nàng, vĩnh viễn!"

Nhiễm Tái Tái quả nhiên lại nghe được âm thanh đã lâu của hệ thống:『 Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ thứ hai, hạ gục huynh đệ song sinh thành công, lấy được tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng yêu. Phần thưởng thuộc tính 20 điểm, phân phối tùy ý; Phần thưởng kí chủ mùi thơm cơ thể tự nhiên: Thấm vào lòng người, mê người cực hạn! Phần thưởng kí chủ băng cơ ngọc cốt: Làn da nhuận bạch giống băng tuyết, thân thể ôn nhu như xử nữ! 』

『 Thỉnh kí chủ chuẩn bị, một phút đồng hồ sau rời World 512, đếm ngược 60, 59, 58, ...2,1 bắt đầu truyền tống 』

---------------------------------------------



Trăng thanh gió mát edit cái này, trái tim của lão nương như bốc hỏa, chất xám tổn hao, thỉnh các cô nương đọc thêm dăm lần, lưu cho đôi dòng an ủi a~~~~