Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hệ Thống Xoay Người Của Uyển Nhi

Chương 34: Sư Phụ Chờ Đồ Nhi Lớn Lên 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Kể từ sau bữa ăn mĩ vị đó. Kỳ Minh Quân luôn thòm thèm, ngại vì thân phận Của chính bản thân mình. Nên Kỳ Minh Quân, lấy ra một cái cớ, hết sức chi là hợp lý, không thể nào mà hợp lý hơn được.

Bởi vì sau khi Kim Dạ Kê mất tích, coi như có Cánh mà bay mất. Thì Cô Hạc mà Kỳ Minh Quân cưỡi, ngày đêm thương nhớ Kim Dạ Kê, cũng tiều tụy..... Bỏ đói chính mình. Cũng bơi vậy mà ra đi. Kỳ Minh Quân, sai Uyển nhi đi trôn cất Hạc tiên. Kết Quả buổi tối. Kỳ Minh Quân, Được ăn món Hạc Hầm nấm.

Tất nhiên Uyển nhi sẽ không khai báo. Đôi Tình Nhân thần thú, đều do cô thịt. Hơn nữa soái ca Sư phụ là người ăn nhiều Nhất mà. Không thể trách cô được, coi như thành toàn cho một đôi, thần thú hi sinh vì chủ nhân đi.

Kỳ Minh Quân, Đứng trên tiên kiếm. Bay về phía Của cô. Kể từ ngày, Uyển Nhi Dụ dỗ soái ca Sư phụ ăn mĩ vị, thì hắn cũng không thèm ăn đan dược nữa cũng tạo nên cái tính kén ăn. Mỗi lần thèm thì sẽ bay về hướng tiểu viện của cô.

Còn kỳ Minh Quân nghĩ: Ôm Chặt đùi đệ tử, nhất định được ăn ngon. Chính thức từ bây giờ, trở thành Sư phụ Cuồng Đồ ăn.

" Uyển nhi: Sư phụ~~~ Người đói rồi phải không?

"" Hôm nay, đồ đệ có nấu. Cự Giác Hầm Linh Chi.

( Thật ra con cự giác đó,là cô bắt được ở vườn thuốc của trưỡng lão. Hết cách rồi, ra sau núi linh thú thấy cô là chạy.)

Ky Minh Quân: đồ nhi có tâm. Vậy sư phụ không phụ lòng đồ nhi được. Kỳ Minh Quân, ăn hết một con cự giác to, mở lời khen như thường ngày, rồi mới nói trọng điểm.

" Đồ nhi, Sư phụ thấy con mới là cái oa nhi mười tuổi. Mặc dù đã kết lên trúc cơ. Vi sư cảm thấy sân vường ở tiểu viện con lá rụng đầy sân, không khí hiu quạnh. Mà con còn nhỏ tuổi, lát nữa thu dọn đồ đạc. Về Lung Linh Các ở với vi sư, vi sư sẽ chiếu cố con tốt hơn....

" Uyển nhi trợn mắt há miệng: Con mẹ nó lý do hết sức vô lý. Cây xung quanh đều là cây vạn năm... Nghìn năm mới dụng lá, vạn năm mới đơm bông, lấy đâu ra mà lá rơi đầy đất. Không khí xung quanh đều linh khí, đâu ra mà hiu quạnh. Soái ca sư phụ, tưởng nhớ đồ ăn của ta thì đúng Hơn. Mà thôi kệ ở chung càng dễ công lược. Lửa gần dơm lâu ngày cũng cháy... "Hắc hắc"

Uyển nhi, lôi ra bộ mặt vui mừng. Cười toét miệng hihi ha ha xuốt.

Kỳ Minh Quần,nhìn tới Phát Ngốc. Cơ mà Đồ Nhi rất đáng yêu, còn biết làm đồ ăn, phải sủng mới có ăn nha.

"Sư Phụ~~ Người Thật tốt.... Đồ nhi sẽ nấu thật nhiều đồ ăn ngon cho sư phụ.

"Kỳ Minh Quân" Xoa xoa đầu cô. Thật mềm dễ chịu thật..

- - Uyển nhi, đã dọn vào ở chung với soái ca sư phụ được một thời gian, ngoài cho sư phụ ăn no. Thì cô cũng không biết nên công lược như nào, Độ hào cảm vẫn ở mức 40%...Uyển nhi quyết định....hy sinh thân mình.....

[[ thân của tiểu tỷ tỷ.. Hắn thèm mới lạ ]

Uyển nhi...... Ta tưởng ngươi cấm chát ta rồi cơ mà.

"Hệ thống:...đã chuyển sang chế Độ Wi-Fi

Trời đã về khuya. Kỳ Minh Quân đang ngồi Luyện chữ. Thật ra là đang vẽ lại Kim Dạ Kê và Hạc Tiên, dù gì cũng ở bên hắn gần nghìn năm rồi. Kỳ Minh Quân mãi mê vẽ, Chợt Thấy một góc áo thập thò sau cữa.

"Đồ Nhi, có việc thì vào đi. Đừng trốn, vi sư Thấy rồi.

" Uyển Nhi, nũng nịu lên tiếng.....Sư phụ, đồ nhi ngủ một mình rất lạnh. Đồ nhi muốn ngủ cùng người.

"" Kỳ Minh Quân: Không được.. Con đã mười tuổi, không thể ngủ chung. Vả lại vi sư không buồn ngủ. Bởi vì hắn tu luyện cấm dục cấm đủ thứ. Nên không buồn ngủ cũng rất bình thường.

"Uyển nhi tức khắc. Đôi mắt to tròn, trong veo thoáng đã ngập nước. Cái mũi hồng hồng xút xịt Hít hít vào.. Chao ôi đáng yêu và tội nghiệp chưa.

"Kỳ Minh Quân thấy Đồ Nhi khóc. Không biết phải làm sao đành dỗ dành.

" Con đừng có khóc, vi sư không bắt nạt con. Con nên ngủ một mình..

" Uyển nhi vẫn hít hít mũi: Ngày mai, Con có nấu gà hầm nấm. Bánh bao nhân thịt.

" Kỳ Minh Quân, nghe tới đồ ăn..lại nuốt nước miếng... Chỉ là ngủ chung thôi sao. Được rồi dù gì đồ nhi cũng còn nhỏ, hắn lại không dễ động tình nên quyết định đồng ý.

" Được rồi. Vi sư chỉ cho phép con ngủ chung hôm nay. "

Kỳ Minh Quân, chỉ tay lên sạp trúc. Uyển nhi tung tăng leo lên yên lặng quan sát xung quanh.

Bên trong căn phòng. Bày trí rất đơn giản, toàn bộ đồ dùng đều là trúc. Trong phòng nổi bật nhất là cái tủ. Đựng đều là đan dược. Uyển nhi, nằm xuống... Vẫn thấy sư phụ soái ca mãi vẽ, bèn đánh tiếng.

" Sư phụ, người bồi Đồ nhi ngủ đi. Đồ nhi rất muốn ôm ngủ. Như hồi bé mẫu thân ôm đồ nhi ngủ vậy,......Đôi mắt cô sáng long lanh, ngập ngước nhìn vào Kỳ Minh Quân.

"Kỳ Minh Quân, không chống lại đôi mắt đó. Đành gác bút.lên giường trúc ôm Đồ nhi đi ngủ. Thân Hình Uyển nhi rất nhỏ bé. Mềm mại, trắng trẻo còn tỏa hương sen thơm tự nhiên.... Làm cho Kỳ Minh Quân dễ chịu không Ít. Vài phút trôi qua.

Thấy đồ nhi đã thở đều đều. Hắn mới cúi mặt xuống xem kỹ đồ nhi. Gương mặt bầu Bĩnh. Đôi má phấn nộn, làn da trắng trẻo non mềm. Kỳ Minh Quân tò mò, lấy ngón tay Chọc chọc vào đôi má.

"A" Không ngờ lại mềm và mát như vậy.... Hắn chọc một lần con chưa thỏa mãn. Lại chọc thêm mấy lần... Giống như tìm được đồ chơi mơi vậy.

"Kỳ Minh Quân: Ài... Thật giống cục trôi nước... Không biết có ngọt như cục trôi nước không... Chẹp chẹp.. Ngày mai, phải bảo đồ nhi làm bánh trôi để ăn vậy...

" Ai đó, đang giả bộ ngủ. Bị chọc cũng phát bực. Trong lòng lại đang tám với hệ thống.

" Uyển Nhi: Ta thấy.. Hắn đang muốn ăn ta phải không...

[...] Hệ thống. Làm sao ta biết được. Tiểu tỷ tỷ hỏi thẳng hắn đi.

"vậy Ta hỏi thẳng hắn nhé"

[......]......

"Uyển nhi giả Bộ mớ ngủ,:

Ừmm~~ưm sư phụ... Người muốn ăn tiểu nhi phải không...?

"Kỳ Minh Quân vẫn đang suy nghĩ về bánh trôi. Cũng không để ý lời nói mớ của Uyển nhi. Thuận miệng đáp lại

" Ừm sư phụ muốn ăn"

"Uyển nhi, trong lòng muốn loạn"

- --Hệ thống hệ thống.. Hắn muốn ăn ta thật kìa.....aaaa ta biết mà. Đồ sói đột lốt tiên nhân..... Trẻ con cũng không thaa...

[...] Hệ thống: Chắc tiểu tỷ tỷ là trẻ con...... Có người chịu ăn là may mắn cho tỷ tỷ rồi

Uyển nhi: Chó chết Cút đi cho ta.

[............] hung dữ lại đổi từ để chữi. Tốt tốt

(Ting độ hào cảm của nam chủ+5 bây giờ là 45%)

" Uyển nhi": Mẹ nó... Muốn ăn lão nương mà chỉ cộng có 5% keo kiệt....

" mà thôi. Có còn hơn không "
« Chương TrướcChương Tiếp »