【 A a a thật kích động, kí chủ vạn tuế a a a hôn hôn nam thần a a a… 】Rác rưởi kích động đến mức nói năng lộn xộn, nhưng bởi giọng điệu của nó rất máy móc, nên ngược lại nghe như đang bị kẹt hơn.
【 Kí chủ! Kí chủ! A a a hôn… 】[ Không im được đúng không? ]Phó Diệc Sâm có chút đau đầu đánh gãy rác rưởi đang kích động, thậm chí nó còn khoa trương hơn so với lần đầu tiên nhìn thấy Tô Trạm.
Trên thực tế, hiện tại Phó Diệc Sâm đã có thói quen mọi lúc mọi nơi che chắn nó, bởi vì quá ồn ào, nhưng rất rõ ràng, ở phương diện này, hệ thống rác rưởi đã có sự chuyển biến lớn, nó học được cách kiềm chế, ví dụ như vừa rồi, nó không phát ra tiếng động để Phó Diệc Sâm quên mất sự tồn tại của nó.
【 Kí chủ vạn tuế, đừng che chắn. 】
Rác rưởi nhanh chóng vỗ mông ngựa, sau đó ngoan ngoãn ngậm miệng, nó đại khái hiểu được nếu không khống chế được lời nói, nhất định sẽ bị nhốt vào phòng tối.
Phó Diệc Sâm có chút dở khóc dở cười, tên hệ thống này sắp thành tinh đến nơi rồi, bất quá may mắn tâm tình của Phó Diệc Sâm không tệ, chỉ cảm thấy hệ thống bây giờ quả thật vô cùng khác với nó những ngày đầu, đáng yêu hơn nhiều.
Vô thức đưa ngón tay vuốt nhẹ môi hai cái, trong đầu tự nhiên hiện ra dáng vẻ của Tô Trạm vừa rồi, cùng với xúc cảm vương lại trên môi, vì thế không kìm lòng nổi, khóe miệng Phó Diệc Sâm lần nữa treo lên ý cười.
[ Nam chính không phải nên thuộc về nữ phụ sao, ngươi kích động cái gì? ]Phó Diệc Sâm trêu chọc, cảm thấy có đôi khi mình thật không rõ hệ thống đang suy nghĩ gì.
【 Nha nha nha không sao không sao, kí chủ vạn tuế, Trạm Trạm nam thần vạn tuế, đẩy ngã nam thần! Đẩy ngã nam thần! Mary Sue YY nam thần xuống địa ngục hết đi! 】Rác rưởi nghe thấy ngữ điệu của Phó Diệc Sâm có vẻ ôn hòa, lúc này liền nhịn không được mạnh dạn hô khẩu hiểu.
Đẩy ngã nam thần? Phó Diệc Sâm khóe miệng giật giật, tiểu thuyết ngôn tình Mary Sue còn có loại động tác này? Chẳng lẽ liên minh chống Mary Sue thật ra là một đám hủ nữ? Nhưng trước đó rác rưởi cũng đâu có biểu lộ ra loại khuynh hướng này, bất quá, Phó Diệc Sâm đối với vấn đề này cũng không để trong lòng, hắn bây giờ muốn biết rất nhiều thứ.
[ Thông báo mức độ hảo cảm. ]【 A kí chủ không đề cập tới, tôi cũng nghẹn chết mất, 】Rác rưởi một bộ nghẹn tới cực điểm, sau đó…
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ cộng 1】【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ cộng 4】【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ trừ 1】…【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ cộng 3】Rác rưởi đột nhiên bùm bùm, đem toàn bộ gợi ý hảo cảm chồng chất thải ra, thẳng đến cuối cùng tổng kết lại
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ: 20】, lúc này mới ngừng lại.
Phó Diệc Sâm lại run rẩy khóe miệng, hắn vẫn luôn cho rằng hệ thống có thể bị che chắn là vì nó có thị giác hoặc thính giác qua kí chủ, nhưng mức độ hảo cảm giữa các nhân vật thì không cách nào che chắn được, gợi ý càng giống như từ trung tâm cảm ứng của rác rưởi phát ra, không chịu hạn chế của rác rưởi.
Phó Diệc Sâm không nghĩ tới, âm gợi ý mà mình không thể che chắn, thế nhưng rác rưởi lại có thể ngăn được những thông báo đó. Nếu khi đó toát ra bất cứ âm thanh nào, Phó Diệc Sâm nhất định sẽ không nói hai lời đem rác rưởi lập tức che chắn, quan trọng là hắn cũng sẽ bị quấy rầy, không thể không nói, tên rác rưởi này tuyệt đối đã thành tinh.
Bất quá lại nói, mức độ hảo cảm của Tô Trạm từ số âm tăng đến 20 điểm, ngược lại làm hắn vô cùng vui mừng. Phó Diệc Sâm càng ngày càng cảm thấy, Tô Trạm chỉ là con cọp giấy, nhìn qua hung mãnh khiến người ta sợ hãi, nhưng thật ra sau lưng hổ giấy không chừng là một con hamster nhỏ, bị chọc một chút đã cứng đờ giả chết, thật sự đáng yêu ngoài sức tưởng tượng.
Dựa theo nguyên tác câu chuyện, Phó Diệc Sâm cũng không cần đến lễ đường nữa, thứ nhất là tình tiết tiếp theo hắn không cần lên sân khấu, thứ hai là mọi chuyện diễn ra sau đó Phó Diệc Sâm không cần đến cũng biết rõ ràng.
Thậm chí trong đoạn thời gian kế tiếp, đều là miêu tả tuyến phát triển tình cảm hằng ngày của nam nữ chính. Từ lúc nữ chính cảm thấy nam chính “lãnh khốc, vô tình, bá đạo, không nói lý… tóm lại rất đáng ghét”, phát triển thành, “tuy rằng bá đạo, vô lễ, chọc người chán ghét, (ở đây tỉnh lược n từ hình dung bá đạo tổng tài), nhưng y thật ra cũng có một mặt ôn nhu, hơn nữa còn rất đẹp trai”.
Đoạn này Phó Diệc Sâm không hề nhúng tay, thẳng đến thời điểm mang tính mấu chốt, là lúc tình cảm hai người bước sang một trang mới, có thể nói, từ sự kiện này mà nữ chính nhận ra tình cảm của mình —— tẩy chay tra nữ ở trường học, lúc này mới đến lượt Phó Diệc Sâm lên sân khấu.
Nữ chính tiểu bạch dưới ngòi bút tác giả Mary Sue, thật ra vẫn là một sinh viên, hơn nữa còn học cùng trường đại học với nữ phụ. Mơ mơ hồ hồ đoạt được người đàn ông em gái coi trọng, vì thế bị em gái lục trà hãm hại gài bẫy là chuyện nằm trong dự đoán.
Về phần bị tính kế như thế nào, Phó Diệc Sâm ngẫm lại cũng cảm thấy có chút ý tứ, tổng kết một câu, “Chu Thiển Thiển một chân đạp nhiều thuyền, là một lục trà nữ mười mươi, cô ta căn bản không xứng với Cố nam thần.” Vì thế nữ chính liền trở thành công địch của nữ sinh trong trường, trở thành công địch của toàn bộ phụ nữ trên thế giới.
Mà nguyên nhân là do gần đây trên diễn đàn trường, nơi nơi đều đăng ảnh của Chu Thiển Thiển cùng những người đàn ông khác nhau, trong đó bao gồm cả nhị thế tổ đệ nhất thế giới – nam phụ Lê Hạo, cùng với hai nhân vật chính khác bị liên lụy, nam phụ số ba – trúc mã từ nhỏ đã yên lặng bảo vệ nữ chính, nam phụ số bốn – học trưởng si tình với nữ chính, tóm lại, dưới sự dẫn dắt của nữ phụ, nữ chính xem như trở thành kẻ địch của toàn bộ phụ nữ trên thế giới.
Vì thế, tình hình hiện tại là như vầy. Nữ chính đáng thương luống cuống bị một đám nữ sinh vây ở giữa, bốn phương tám hướng đều là những lời chỉ trích phẫn nộ, chửi rủa, thậm chí có người còn ném đồ ăn, trứng thối vào người cô, mà em gái nữ phụ thì tránh ở tàng cây gần đó, cười đến đắc ý.
Phó Diệc Sâm cũng nấp ở một bên không nhúng tay, dù sao đây cũng là sân nhà của Tô Trạm, trong nguyên văn, nam chính anh hùng cứu mỹ nhân, mà nam phụ xui xẻo thế nào đến chậm hơn nam chính một bước.
“Chu Thiển Thiển đồ lục trà biểu mau lăn khỏi X đại!”
“Chu Thiển Thiển là rác rưởi!”
“Tiện nhân cô không xứng với Cố nam thần.”
“Tiện nhân không biết xấu hổ câu dẫn nhiều đàn ông như vậy!”
…
Phó Diệc Sâm cảm thấy đám nữ sinh càng mắng càng khó nghe, giống như làm sứ giả chính nghĩa đến nghiện, xung quanh còn in slogan
chữ lớn, mà nữ chính tiểu bạch thỏ thì từ đầu tới đuôi bị vây giữa đám người, bối rối, luống cuống, tội nghiệp, thậm chí có vài kẻ quá đáng xô đẩy cô.
Phó Diệc Sâm đứng từ xa, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của nữ chính, một thân chật vật, có thể nói là vô cùng tuyệt vọng và sợ hãi.
Mà lúc này, cảm xúc của những nữ sinh kia ngày càng không thể kìm nén, càng mắng càng khó tiêu mối hận trong lòng, đã bắt đầu đυ.ng tay đυ.ng chân. Đồ ăn thừa hay bình nước khoáng gì đó, đều ném về phía nữ chính.
Nữ chính lúc này sợ tới mức hoa dung thất sắc, nhưng ngay tại khoảnh khắc chỉ mành treo chuông, một thân ảnh cao lớn đứng chắn trước mặt nữ chính.
Phó Diệc Sâm không biết y đến từ lúc nào, chỉ thấy Tô Trạm tự mang khí tràng xuất hiện bên người nữ chính, sau đó nhanh chóng duỗi tay ra, giây tiếp theo, Chu Thiển Thiển nhỏ nhắn hoàn toàn được y bảo hộ trong ngực, mà đủ thứ đồ ăn, bình nước vốn hướng đến Chu Thiển Thiển bây giờ đều nện hết trên lưng y.
Tuy rằng biết rõ là diễn kịch, nhưng Phó Diệc Sâm vẫn không nhịn được đau lòng, xen lẫn chút tức giận, hoàn toàn có thể kéo cô ta tránh thoát, đâu cần chuyên nghiệp đến vậy.
“A!”
“Này này… Cố nam thần?”
“A Cố nam thần!”
…
Không biết là khϊếp sợ hay kích động, cho nên nói, nhóm em gái bất bình thay y, vì y mà liều lĩnh hết thảy, thật ra mới lần đầu nhìn thấy y bằng xương bằng thịt.
“Câm miệng!” Tô Trạm sắc mặt trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo, giọng nói thốt ra cũng mang theo hơi thở băng chết người, vừa mở miệng, hiện trường hỗn loạn trong nháy mắt rơi vào yên tĩnh.
“Nghe kỹ cho tôi, ” Tô Trạm bá đạo từ trong xương, đè ép đám người đến mức không dám thở mạnh, rồi sau đó khí phách chỉ vào Chu Thiển Thiển đang tựa vào l*иg ngực y, “Đây là vị hôn thê của tôi, về sau ai còn dám nói năng lỗ mãng, tôi sẽ khiến người đó phải trả giá đắt!”
Nói xong cũng không để ý những người khác, mạnh mẽ kéo Chu Thiển Thiển đi ra ngoài, đám nữ sinh như gặp phải Diêm Vương, nhanh chóng tách ra thành một lối nhỏ.
Mà lúc này, Phó Diệc Sâm đã bất động thanh sắc đứng dậy, vì thế Tô Trạm vừa nhấc mắt liền vừa vặn đối diện với đôi con ngươi sâu không thấy đáy của Phó Diệc Sâm.
Trong khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, Phó Diệc Sâm rõ ràng phát hiện Tô Trạm né tránh, nhất là bàn tay đang kéo Chu Thiển Thiển, vô thức dừng một chút, nhưng rất nhanh y đã đem tầm mắt dời đi, một bộ chột dạ.
Phó Diệc Sâm không hề có động tác, chỉ thẳng tắp nhìn chằm chằm thân ảnh rất nhanh đã đi xa, trên mặt trầm thấp dọa người.
Trên thực tế, Tô Trạm đang sải bước tha nữ chính đi, nhưng trái tim trống rỗng đến kỳ lạ, cứ nghĩ tới cặp mắt kia, trong lòng y liền thấp thỏm không làm sao bỏ qua được, nhưng y lại không thể quay đầu, y diễn chưa xong chỉ là thứ yếu, quan trọng là chính y cũng không dám nhìn thẳng vào người ta.
Mà Phó Diệc Sâm đứng tại chỗ phát ra áp suất thấp, thẳng đến khi nữ phụ tiến lên định châm ngòi ly gián, Phó Diệc Sâm gằn giọng một tiếng “Cút”, sau đó thế giới mới yên tĩnh.
【 A a a Mary Sue mau tìm chết đi! nha nha nha, 】Rác rưởi tựa hồ so với các vị ở đây còn bực bội hơn,
【 Mary Sue không biết xấu hổ nha nha nha, Trạm Trạm nam thần, rác rưởi Mary Sue… 】[ Mắng đủ chưa? ]Hiện trường đã bị áp suất thấp từ Phó Diệc Sâm dọa chạy không còn một bóng người, bất quá hắn cũng không phải hoàn toàn diễn kịch, hình ảnh ban nãy quá mức tốt đẹp, nên trong bụng hắn còn đang ẩn ẩn lửa giận.
【 Nha nha nha vẫn chưa mắng đủ, 】Ngữ khí của rác rưởi rõ ràng yếu đi vài phần, nhưng cũng không dám mắng tiếp, bất quá lại chuyển qua một đề nghị quái đản,
【 Mary Sue đều đi tìm chết, kí chủ nhanh đi cướp Trạm Trạm nam thần trở về. 】Phó Diệc Sâm một trận đau trứng,
[ Ngươi đồng ý để ta làm vậy? Hậu quả của việc thay đổi cốt truyện, ngươi còn không rõ? ]Thế giới sụp đổ, năng lực ngày càng yếu, sau đó cốt truyện trở nên ngày càng mạnh mẽ, nhiệm vụ càng khó khăn?
【 Nha nha nha tức giận tức giận, nam chính là của nam phụ nha nha nha. 】Rác rưởi yếu đuối bẹp dí phun ra một câu.
[ Ngươi nói gì? ]Phó Diệc Sâm có trực giác hệ thống ngày càng trở nên không đúng đắn, cố tình hắn lại không còn lựa chọn nào khác ngoài tin vào nó.
【 Nha nha nha rất ghét Mary Sue. 】Âm thanh máy móc mang giọng nam cả ngày nha nha nha, đáng ghét, nam thần thật đẹp trai, thật ra làm người ta có chút không thoải mái, thằng thừng nhận xét, có hơi ái nam ái nữ.
[ Độ hảo cảm. ]Phó Diệc Sâm cũng lười cùng nó luyên thuyên, vừa nói một bên nhấc chân hướng đến cửa trường học, dù sao cũng đã xem hết rồi, tâm trạng ngoài dự đoán càng không xong.
【 Độ hảo cảm nữ chính đối với nam chính: 80】【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ: 68】Bước chân của Phó Diệc Sâm đột nhiên dừng một chút, không nghĩ tới một đoạn thời gian không gặp, độ hảo cảm thế nhưng đã tăng tới 68? Quả nhiên, bảo bối vẫn rất đáng yêu.
【 Ai nha nam chính lại động tâm với nam phụ. Vui vẻ, sung sướиɠ, ha ha ha.】Phó Diệc Sâm vô cùng nghi ngờ những lời này của rác rưởi là đang lấy lòng, chẳng lẽ tên này còn cảm nhận được chuyển biến tâm tình của hắn? Phó Diệc Sâm bị chính suy đoán của mình làm cho hoảng sợ, nhưng rất nhanh hắn đã phủ nhận, bởi vì hắn phát hiện, hệ thống rác rưởi là thật sự cao hứng.
Nhưng không thể phủ nhận, những lời này của hệ thống thành công lấy lòng Phó Diệc Sâm, lửa giận vừa rồi trong nháy mắt tan đi phân nửa. Nhưng càng làm Phó Diệc Sâm vui mừng là, vừa bước ra khỏi cổng trường, hắn liền thấy bóng dáng quen thuộc kia.
“Ha, Cố tổng không đi chăm sóc vị hôn thê, đứng ở nơi này làm gì?” Tâm tình Phó Diệc Sâm đặc biệt tốt, có điều lời nói thốt ra lại vô cùng thiếu đòn, còn có hơi kỳ quái, đây là do ghen tuông quấy phá?
Trời biết y tại sao lại đứng ở chỗ này? Tô Trạm hận không thể quay đầu bước đi, nhưng lại không cam lòng, quả thật ảo não tới cực điểm, hoàn toàn không biết chính mình phát điên cái gì.
Phó Diệc Sâm chỉ thấy ánh mắt Tô Trạm không tự chủ mang theo mơ hồ và né tránh, tuy rằng vẫn khoác lên vẻ mặt độc nhất vô nhị của Cố Thần Phong, nhưng môi lại vô thức mím chặt rồi hé ra nhiều lần, hầu kết lăn lộn, tựa hồ muốn nói lại thôi.
Phó Diệc Sâm dám chắc, y đang khẩn trương, còn có chút ảo não. Chân mày Phó Diệc Sâm cau lại, không nhịn được mà khóe mắt đều dẫn theo ý cười.