Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hệ Thống Xoay Chuyển Mary Sue

Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phó Diệc Sâm là một người trầm ổn, trầm ổn của hắn được rèn giũa trong năm năm không nóng không lạnh tại giới giải trí, nhưng ngay cả như vậy, đối mặt với tình huống khó hiểu trước mặt, đáy lòng hắn vẫn không nhịn được bồn chồn, thật sự là hết sức quái đản.

【 Hệ thống xoay chuyển Mary Sue không phải là đồ – chơi, hệ thống xoay chuyển Mary Sue là do năng lượng oán niệm cực lớn từ các thành viên của “Liên minh chống Mary Sue” ngưng tụ thành, do đó hình thành thế giới hư ảo là hệ thống, hệ thống không phải là đồ – chơi. 】

Phó Diệc Sâm giật mình, hắn trực tiếp xem nhẹ khẩu âm máy móc mang theo bất mãn kia, trong nháy mắt nắm được điểm mấu chốt, “Thế giới hư ảo?”

【 Đúng, đây là một thế giới hư ảo, có nguồn gốc từ một cuốn ngôn tình tiểu thuyết Mary Sue, cũng chính là thế giới trong sách, thế giới Mary Sue. Mary Sue xuống địa ngục hết đi được không! 】

Khóe miệng

Phó Diệc Sâm co giật, cái loại phun tào này thật sự rất không phù hợp với giọng nói máy móc, có điều hắn cũng hiểu đại khái chuyện gì đang xảy ra rồi. Nói tóm lại, hiện tại hắn đang ở trong một thế giới hư ảo, mà thế giới này bắt nguồn từ một cuốn tiểu thuyết Mary Sue, dùng cách nói đơn giản một chút, hắn xuyên sách.

“Giống như nằm mộng hả?” Nằm mộng, linh hồn rời khỏi thân thể, trôi dạt vào một thế giới không tên. Ở trong mộng sẽ cảm thấy xung quanh tất cả đều chân thật, thân thể của mình cũng là thật, nhưng chỉ khi tỉnh mộng mới phát hiện hết thảy đều là ảo ảnh. Mà hiện tại khác biệt duy nhất giữa đi vào trong sách và nằm mộng, chính là hắn biết rõ mình đang ở trong mộng ảo.

【 Mộng là cái quỷ gì? 】

Tiếng nói máy móc, giọng điệu khó ở, Phó Diệc Sâm nhắm mắt, thầm nghĩ nhất định phải nhanh chóng làm quen với cái miệng hở ra là phun tào của hệ thống. Nhưng mà, Phó Diệc Sâm còn chưa mở miệng, âm thanh máy móc lại phát ra:

【 Ngài đã bị cưỡng chế buộc định vào hệ thống xoay chuyển Mary Sue, từ nay về sau cùng hệ thống cùng tồn vong. 】

“Nếu đã vậy… Ta phải làm thế nào mới có thể quay về?” Phó Diệc Sâm chỉ cảm thấy khóe môi khô khốc, không cần biết hắn vào bằng cách nào, nhưng hẳn có cách giúp hắn thoát khỏi nơi này chứ? Tuy rằng việc này chẳng khác nào nằm mơ, nhưng bởi vì rõ ràng chân tướng, cho nên so với mơ chân thật hơn gấp bội, cũng càng khiến người sợ hãi.

【 Xoay chuyển kết cục của nữ chính Mary Sue và nam chính, nam chính đáng lẽ phải đến với nữ phụ biết không! 】

Lúc giới thiệu còn không quên phun tào, hệ thống này đối với Mary Sue oán niệm thật sâu ha.

“Cốt truyện như thế nào?” Tuy rằng rất nhạy bén đối với các loại kịch bản, nhưng mà trước tới giờ hắn chưa từng xem qua tiểu thuyết Mary Sue, chỉ biết một số đặc tính, hơn nữa, tiểu thuyết Mary Sue có đến vài ngàn cuốn, hắn làm sao biết cái nào là cái nào? Nam nữ chính là ai? Nội dung kịch bản sẽ ra sao?

Bất quá rất nhanh, hệ thống phun tào liền trả lời hắn.

【 Kí chủ mời tiếp nhận thông tin, kí chủ mời tiếp nhận thông tin. 】

Mặc dù cảm thấy giọng điệu của hệ thống có chút thiếu đòn, Phó Diệc Sâm cạn lời chỉ có thể mở miệng, “Tiếp nhận.”

【 Chỉ cần nói trong đầu thôi, không cần mở miệng được không? 】

Phó Diệc Sâm: … Không, không phải là có chút thiếu đòn, là rất rất thiếu đòn.

Lượng thông tin cực lớn liền phô thiên cái địa (1) tràn vào trong đầu Phó Diệc Sâm, nhanh chóng quét qua một vòng. Phó Diệc Sâm sửng sốt trong chốc lát, không phải là thông tin khó tiếp thu hay khó hiểu, sự thật là… chói mù hai mắt của hắn. Khó trách, khó trách “Liên minh chống Mary Sue” lại ra đời.

Đây là một cuốn tiểu thuyết Mary Sue vườn trường tên là

<Ác ma nam thần bá đạo>. Không thể trách Phó Diệc Sâm tự nhiên nổi gân xanh, đây không phải là tác phẩm khiến “Liên minh chống Mary Sue” phát điên đó sao? Lúc ấy, hắn chỉ nhìn lướt qua, cũng không để tâm lắm, căn bản không nghĩ tới bị hố đau đến như vậy.

Phó Diệc Sâm nhớ rõ, lúc ấy liếc mắt vừa vặn chính là tác phẩm này bị trào phúng một hồi. Hình như tác giả này tự mình đi ký hợp đồng với một trang web khá nổi tiếng, không ngờ bị từ chối, hình như là diễn đàn Tấn Giang gì đó. Bạn nhỏ tác giả sau một hồi tức giận loay hoay trước cửa tòa soạn, liền chạy về diễn đàn phun nước miếng nhạo báng biên tập Tấn Giang không có mắt, sau đó bị quần chúng xúm lại ném đá.

Phó Diệc Sâm đỡ trán, những thứ loạn thất bát tao như thế hắn thật sự không có lấy một tia hứng thú, tại sao hắn lại bị mắc kẹt ở giữa chứ? Còn nữa oán niệm thâm cừu của bọn họ thì liên quan khỉ gì đến hắn? Toàn thế giới vài tỷ người, sao nhất định phải buộc định vào hắn?

Phó Diệc Sâm hít sâu một hơi, hiện tại không phải là thời điểm để đau trứng, oán giận cũng không giải quyết được vấn đề gì, nghĩ biện pháp thoát khỏi nơi này mới là ưu tiên hàng đầu.

<Ác ma nam thần bá đạo>

là một cuốn ngôn tình thanh xuân vườn trường, lấy cái nhìn của nữ chính Mary Sue để triển khai nội dung, hơn nữa còn đau khổ sử dụng ngôi thứ nhất. Truyện rất dài, nội dung tuy rằng là tổ hợp máu chó và sét đánh, nhưng tình tiết cũng có tiến có lùi có thoải mái có phập phồng có thăng hoa – Phó Diệc Sâm đem nội dung kịch bản tổng kết ra một câu.

Nữ chính Tô Tố Tố là một nữ sinh mười bảy tuổi sinh ra trong một gia đình phổ thông, lớn lên rất tầm thường. Một lần vô tình trở thành ân nhân của phu nhân hiệu trưởng trường quý tộc Tinh Dao, bởi vậy nên ngoài ý muốn nhận được cơ hội học tập tại Tinh Dao, cũng được phân đến ban một nổi tiếng toàn trường.

Trường quý tộc Tinh Dao là ngôi trường uy tín nhất, nổi danh nhất cả nước. Gần như tất cả mọi người đều mơ ước một lần bước chân vào ngôi trường này, nhưng không phải ai muốn vào liền có thể, phải có nền tảng kinh tế vững mạnh, không thì địa vị tuyệt đối, hoặc là bối cảnh gia tộc hùng hậu, tóm lại, bên trong đều là các cậu ấm cô chiêu có tiền có địa vị.

Nhưng chính là thần kỳ như vậy, nữ chính làm xong một việc tốt, liền quang minh chính đại bước vào ngôi trường này.

Mà ban một nổi tiếng toàn trường, rốt cục có lai lịch lớn thế nào ư? Đó là nơi tề tựu các công tử tiểu thư thế gia,

sau lưng

mỗi người đều có các tập đoàn tài chính lớn hàng top thế giới chống lưng, ngay cả hiệu trưởng cũng không dám quản bọn họ. Tình cờ là, nam chính của cuốn tiểu thuyết này, một tên khốc suất bá đạo, đẹp trai như thiên sứ, lạnh lùng như ác ma – Thẩm đại thiếu gia, Thẩm Thiên Dục, cũng học ngay ban một.

Vì thế, nội dung máu chó của câu chuyện liền mở màn. Nữ chính gia cảnh bình thường, chính trực dũng cảm nhưng nhan sắc lại không tầm thường, cứ như vậy trở nên khác biệt với đám người xu nịnh xung quanh ác ma nam thần, khiến y dần chú ý đến cô. Từ đó về sau hai người bắt đầu một đoạn tình yêu tương ái tương sát, thoải mái ấm áp nhưng không thiếu phần mãnh liệt thăng trầm. Giữa đường, còn xuất hiện một tên nam phụ trung khuyển – trưởng tôn quân nhân thế gia – Hạ Hầu Minh chen chân, đương nhiên còn có cả nam phụ số ba là con trai thị trưởng, về phần vài tên pháo hôi ít đất diễn khác không cần nhắc đến.

Cuối cùng bước ngoặt của Tô Tố Tố là tìm ra thân thế thật sự của bản thân. Tóm lại, đây là một đám công tử mắt cao hơn đầu, tất cả đều rơi vào lưới tình với nàng công chúa lọ lem. Trải qua cuộc tranh đấu gay gắt, nam chính ác ma nghiền ép hết thảy chướng ngại vật, đến bên chân ái đời mình là nàng lọ lem.

Không hổ là Mary Sue, nghiền ngẫm xong cốt truyện Phó Diệc Sâm thật lâu vẫn chưa hoàn hồn, vẻ mặt có chút ăn không tiêu.

“Ta có thể đi tự sát không?” Bàn tay vàng dày như thế bảo hắn ngăn cản thế nào? Hơn nữa, Phó Diệc Sâm nhìn chằm chằm vào ngón tay với khớp xương rõ ràng, thon dài, hiển nhiên biết đây không phải là cơ thể của mình, “Nếu đây là một thế giới hư ảo, như vậy nói cách khác, tồn tại trong thế giới này chỉ là ý thức của ta mà thôi, cơ thể của ta hẳn còn đang ở thế giới thực, nếu ta chọn tự sát, có phải ý thức của ta sẽ trở lại với thân thể?” Phó Diệc Sâm lãnh tĩnh mà lý trí hỏi.

【 Kí chủ suy nghĩ quá nhiều được không? 】

Tiếng nói máy móc vang lên, mang theo điểm trào phúng quỷ dị.

Phó Diệc Sâm gân xanh nổi lên, đây thật sự là một hệ thống không có sinh mệnh, chỉ có ý thức ư?

【 Đây là một thế giới hư ảo trong sách, hết thảy đều là ảo ảnh, nhưng đối với kí chủ mà nói, những thứ này là sự thật. 】

“Xin chỉ giáo.” Phó Diệc Sâm trong lòng nhảy dựng, có loại dự cảm chẳng lành.

【 Nói tiếng người được không. 】

Hệ thống ngạo kiều tỏ vẻ khó hiểu.

Phó Diệc Sâm run rẩy khóe miệng, trong lòng thầm nghĩ chờ sau khi nắm rõ tình hình, mình nhất định sẽ “chăm sóc” nó thật tốt, “Ý ngươi là gì?”



Ý thức của kí chủ là sự tồn tại chân thật duy nhất, kí chủ đã buộc định vào hệ thống xoay chuyển Mary Sue, cho nên ý thức của ngài và hệ thống cùng tồn vong, hệ thống sống kí chủ sống, hệ thống chết kí chủ chết, nhưng nếu

kí chủ chết, hệ thống vẫn có thể đổi sang một kí chủ mới. 】


Mẹ nó đây không phải là nếu ngươi chết ta cũng chết, nhưng nếu ta chết ngươi lại không gặp vấn đề gì ư? Phó Diệc Sâm có chút đau đầu đỡ trán, hắn tối qua nhất định là dẫm phải phân, cho nên giờ mới đối mặt với thứ xui xẻo này.

【 Vì vậy một khí kí chủ tử vong, ý thức của kí chủ đã chết thật rồi. 】

Phó Diệc Sâm hít sâu một hơi, “Vậy nếu ta có thể sống sót ở thế giới này thì sao?” Ý thức điều khiển thân thể, phán định một người sống hay chết đều dựa trên ý thức, nếu ý thức của mình quanh quẩn ở thế giới này, vậy có thể nói là mình sống ở thế giới này. Căn cứ vào tình huống trước mặt, lai lịch của thân thể này hiển nhiên không tầm thường, nói vậy điều kiện sinh hoạt và các phương diện khác đều không tồi, vậy hắn ở thế giới này sống đến khi chết có được không?

【 Hệ thống xoay chuyển Mary Sue chỉ cần kí chủ thay đổi kết cục của Mary Sue và nam chính, làm nam chính trở lại bên cạnh nữ phụ, nội dung câu chuyện đã bắt đầu, nếu không thể thay đổi, Mary Sue và nam chính có Happy Ending cũng là lúc hệ thống báo hỏng, hệ thống chết, kí chủ chết, thế giới trong sách sụp đổ, Mary Sue xuống địa ngục hết đi được không! 】

Phó Diệc Sâm lại hít sâu một hơi, hệ thống trả lời rất rõ ràng, không thể. Cách duy nhất để rời khỏi thế giới này chính là thay đổi kết cục, vốn kết thúc là nữ chính Tô Tố Tố cùng nam chính Thẩm Thiên Dục ở bên nhau, một lễ cưới long trọng linh đình. Cho nên việc hắn cần làm, không những phải thay đổi nội dung câu chuyện, không để hai người kia yêu đương thành công, còn phải cam đoan Happy Ending cho nam chính và nữ phụ.

“Ta muốn biết tiến độ.” Làm một người qua đường, hắn làm sao có thể đọc được ý nghĩ của hai kẻ đương sự được chứ, vạn nhất hắn thành công chia rẽ hai người họ, nhưng trong lòng một người vẫn còn thích đối phương, vậy phải làm sao?

【 Hệ thống sẽ cảm ứng tùy thời đưa ra nhắc nhở. 】

Phó Diệc Sâm: …

“Cốc cốc ~” Đúng lúc này, bỗng truyền đến tiết tấu gõ cửa đều đặn, sau đó thanh âm vừa rồi lần thứ hai truyền vào tai Phó Diệc Sâm.

“Thiếu gia, cậu vẫn ổn chứ?”

“Khụ ~” Phó Diệc Sâm hắng giọng một cái, quay đầu nhìn thấy quần áo xếp chỉnh tề trên giường, một kiện áo sơ mi trắng tinh cùng một bộ đồng phục màu đen, chất liệu cao cấp quý phái, ở cổ áo còn thêu một dòng chữ nhỏ “Trung học Tinh Dao”, còn cổ tay áo là huy hiệu trường, mỗi bộ phận đều được thiết kế vô cùng tinh xảo.

Xem ra, mình cũng là một học viên của Tinh Dao, cái này thật ra rất thuận tiện, ở gần đương sự dĩ nhiên tốt nhất.

Phó Diệc Sâm nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo tử tế, tuy rằng còn chưa biết thân thể này mặt ngang mũi dọc ra làm sao, nhưng chiều cao so với cơ thể ở hiện thực của hắn không sai biệt lắm, đều là dáng người cao ngất, hơn nữa đường cong cơ bắp so với hắn càng thêm ra hình ra dạng, hẳn là rèn luyện không ít. Phó Diệc Sâm đối với ngoại hình mới của mình rất vừa lòng.

Mở cửa phòng, Phó Diệc Sâm lần thứ hai bị đại sảnh tráng lệ làm cho rung động, đập vào mắt đều là khí thế xa hoa hủ bại. Hắn ở lầu hai, mở cửa lập tức thấy được cảnh tượng dưới đại sảnh, hầu gái mặc trang phục thống nhất bận rộn qua lại, quét tước gian phòng, thấy hắn xuất hiện liền đồng loạt nghiêm túc cúi đầu, sau đó cung kính kêu lên.

“Thiếu gia buổi sáng tốt lành.”

Phó Diệc Sâm kiềm chế khóe miệng đang giật giật, hắn diễn qua không ít phim thần tượng, cũng chưa từng thấy qua trường hợp như vậy.

“Thiếu gia, trước cậu nên đi rửa mặt.” Ông lão mặc tây trang cười tủm tỉm, khom người nói.

【 Quản gia, Tề thúc. 】

Đúng lúc này, trong đầu Phó Diệc Sâm đột nhiên vang lên âm thanh máy móc của hệ thống, khiến Phó Diệc Sâm thiếu chút đứng không vững.

Phó Diệc Sâm không trả lời, mà đi theo Tề thúc hướng về phía toilet, bất quá ngay khi bước vào toilet, Phó Diệc Sâm đột nhiên nhớ đến một chuyện rất quan trọng.

[ Thân phận của ta là ai? ]

Đ
ây chính là vấn đề quan trọng, làm rõ thân phận của mình, sau đó mới có thể diễn tốt nhân vật này, đối mặt với những người khác nhau nên có phản ứng hợp lý, thân là một diễn viên, vấn đề này rất đơn giản, nhưng hiện tại hắn có kịch bản lại không biết mình đóng vai nhân vật nào.

【 Hạ Hầu Minh. 】

Máy móc trả lời.

“Fuck.” Phó Diệc Sâm buột miệng thốt ra.

Không thể trách hắn không đủ ổn trọng, ngay khi hệ thống máy móc nói ra cái tên của trưởng tôn quân nhân thế gia kia – cũng chính là nam phụ số 2, Phó Diệc Sâm cũng đồng thời thấy được chính mình trong gương.

Mẹ nó, đây không phải là khuôn mặt của mình sao?

Tác giả có lời muốn nói:

Hệ thống dùng【 】,

Phó Diệc Sâm nói chuyện trong đầu với hệ thống dùng

[

],


các đối thoại khác dùng như bình thường ” “.

Chú thích:

(1) Phô thiên cái địa: trải khắp trời che kín đất, ngụ ý cái thế lớn mạnh/ ùn ùn kéo đến.
« Chương TrướcChương Tiếp »