Sau khi tìm thấy nguồn nước, Phó Diệc Sâm được Tô Trạm nửa dìu nửa tha ngồi dựa vào một vách đá cạnh bờ sông, vị trí tương đối khô ráo, lại có thạch bích chắn gió, có thể nói là nơi cư trú tốt nhất hiện tại.
“Ngươi ngồi đây nghỉ ngơi trước, ta đi bắt cá.” Tô Trạm đột nhiên nổi lên trách nhiệm đối với Phó Diệc Sâm.
Phó Diệc Sâm từ đầu đến cuối luôn cười cười nhìn y, đến lúc này mới hơi nghi ngờ, “Ngươi làm được không?”
Nghe đâu trước khi Tô ảnh đế bước vào giới giải trí, điều kiện gia đình cũng cực kỳ ưu tú, có nói y giàu ba đời, cũng có nói y con ông cháu cha, tóm lại Tô Trạm chưa từng ăn qua khổ.
Tô Trạm không thể nghi ngờ là thiên chi kiêu tử (1), cho nên biểu hiện lúc này của y khiến Phó Diệc Sâm vô cùng kinh ngạc, bắt cá nhỏ trong sông không thể so sánh với việc hứng trí nhàn nhã thả câu, quan trọng nhất là, bọn họ không có công cụ gì cả.
Không ngờ Tô Trạm khinh thường liếc hắn một cái, “Bắt cá thôi mà, có gì mà không làm được?” Nếu biết rõ trong sông có cá, vậy còn lo lắng gì nữa? Tô Trạm nhanh nhẹn xắn tay áo, kéo ống quần chuẩn bị xuống nước.
Nhưng mà, bốn mươi phút trôi qua, hai chân ngâm trong nước gần như mất đi tri giác, Tô Trạm vẫn như cũ không thu hoạch được gì, Tô Trạm ngày càng mất kiên nhẫn, rốt cục cũng ý thức được việc này không đơn giản chút nào.
Trong sông có cá không sai, cho dù không có bất kỳ công cụ nào thì mình vẫn có thể dùng tay bắt, chỉ có điều y bắt không nổi a.
Lúc này, Phó Diệc Sâm đang ngồi xếp bằng bên cạnh tảng đá… chữa thương. Dựa theo thiết lập, bạo quân vẫn có thể vận chuyển nội lực để tự trị thương. Vừa rồi hắn thấy Tô Trạm bắt cá nên thử một chút, dở khóc dở cười phát hiện thật sự có thể, vì vậy dứt khoát ngồi xuống tĩnh tọa.
Vừa mở mắt liền phát hiện trời đã tối sầm, chỉ là không ngờ Tô Trạm thế nhưng vẫn còn ở bên bờ sông phấn đấu, hơn nữa nhìn dáng vẻ kia hiển nhiên không thu hoạch được gì.
Phó Diệc Sâm không chút khách khí trêu ghẹo, “Còn tưởng rằng mở mắt ra là có thịt để ăn.” Kết quả đừng nói dến thịt, cá chưa bắt được, lửa cũng chưa nhóm, trời đã sắp tối.
Tô Trạm vừa suy sụp vừa áy náy, nhưng vẫn không cam tâm nói, “Không có công cụ ta biết phải làm thế nào?” Tô Trạm nói xong nhặt lên một hòn đá chán nản ném xuống sông, kết quả xui xẻo thế nào bọt nước văng tung tóe tạt cả lên mặt y, Tô Trạm lúc này buồn bực quay đầu lại, “Thôi, để chết đói luôn đi!”
Nghe ra được, sự kiên nhẫn đã hoàn toàn phai nhạt, thậm chí có xu hướng sắp phát điên, Phó Diệc Sâm dở khóc dở cười, đột nhiên đứng dậy dọa Tô Trạm nhảy dựng.
“Xem ra không có ta, ngươi sống không nổi.” Phó Diệc Sâm một lời hai nghĩa, đứng dậy thử vài đường quyền cước, phát hiện ngoại trừ không thể dùng sức, đã có thể hoạt động bình thường, quá thần kỳ.
Tô Trạm vội vàng bò lên chạy lại đỡ hắn, “Ngươi khỏe rồi?” Trong mắt cũng là ngạc nhiên không thôi.
Phó Diệc Sâm thoắt cái bắt được cánh tay bị đông lạnh của Tô Trạm, “Không, nhưng có thể đích thân tới chỉ đạo.” Phó Diệc Sâm nói xong liền liếc mắt qua chỗ bờ sông.
Tô Trạm rất tự nhiên nâng cánh tay Phó Diệc Sâm đem người dìu trên vai, ngoài miệng nói từ bỏ, nhưng những lời Phó Diệc Sâm vừa nói lại khiến y hoàn toàn tin tưởng, cho dù ban nãy y đã thử nhiều lần. Nhưng vẫn không nhịn được oán giận một câu, “Sao không nói từ lúc đầu, ngươi cố ý?”
Phó Diệc Sâm cười cười, “Chẳng phải ngươi nói làm được?” Quan trọng ban nãy hắn quên mất vụ này, không ngờ hắn trị thương thoắt cái đã qua hơn nửa giờ.
Tô Trạm quả nhiên bị một câu chặn họng.
Dưới sự chỉ dẫn của Phó Diệc Sâm, Tô Trạm xếp đá chồng lên nhau thành một cái đập nhỏ ở khúc hẹp nhất của con sông, tiếp đến chèn vào đập đủ loại nhánh cây, rồi đuổi cá từ đầu nguồn.
Quả nhiên, dùng phương pháp này Tô Trạm rất nhanh bắt được vài con cá trắm cỏ lớn trong đập. Tô Trạm nhìn Phó Diệc Sâm tràn đầy sùng bái, kích động đến mức con ngươi cũng lập lòe phát sáng.
“Ngươi… Ngươi quá lợi hại, sao ta lại không nghĩ ra cách này chứ.”
Phó Diệc Sâm ngồi bên bờ sông cười mà không nói, tỏ vẻ vô cùng hưởng thụ sự ngưỡng mộ từ phu nhân.
Bất quá không lâu sau hưng phấn của Tô Trạm lại bị dập tắt, y không biết làm thịt cá. Đừng nói mổ bụng lấy nội tạng ra, ngay cả đánh vẩy cá y cũng không biết. Được rồi, quan trọng là con cá này đang nhảy nhót tưng bừng, gϊếŧ nó thế nào được?
Tô Trạm hai mươi bảy năm sống trên đời thật sự chưa từng gặp phải vấn đề mang tính khiêu chiến lớn đến vậy, không biết xuống tay từ đâu.
Vì thế, Tô Trạm đành phải cầu cứu Phó Diệc Sâm, liên quan đến thiết lập của nam chính, dáng vẻ khẩn khoản của y càng thêm tội nghiệp.
“Không có ta ngươi phải sống thế nào đây.” Phó Diệc Sâm nhún nhún vai vẫy tay với y.
Tô Trạm nhanh nhẹn ném cá sang cho Phó Diệc Sâm, “Vâng vâng vâng, ta không có ngươi không sống nổi, giao cho ngươi, ta đi nhóm lửa.” Nói xong cũng không chờ Phó Diệc Sâm mở miệng liền chuồn mất hút, ở phương diện này, y chẳng khác nào một tên ăn không ngồi rồi, nhất định là bị ông xã chiều hư.
Chờ đến sau khi hai người ăn uống no nê, phỏng chừng đã qua ít nhất hai giờ. Tô Trạm rất tự giác chuẩn bị xong củi lửa dùng cả đêm, rồi sau đó mới theo Phó Diệc Sâm ngồi xuống cạnh đống lửa, tựa vào sát nhau.
Đêm dài yên tĩnh, dưới hoàn cảnh như vậy, rất dễ làm người cảm thán chuyện nhân sinh.
“Thế giới này thật kỳ diệu, ” Tô Trạm nhìn đốm lửa bập bùng trước mặt, đột nhiên mở miệng nói, “Nằm mơ cũng không ngờ sẽ gặp loại chuyện như vậy.”
“Đúng vậy.” Phó Diệc Sâm cũng cảm thán nói.
Rời xa hết thảy ồn ào náo nhiệt, danh lợi, tiền tài, du͙© vọиɠ, thậm chí là phiền não, vui buồn, hai người không có bất kì mối liên hệ gì lại gặp gỡ tại một thời không dị thường, rồi sau đó tương tri tương ái, may mắn đến độ nào mới có thể gặp được chuyện như vậy.
Cảm nhận được Tô Trạm bên cạnh, Phó Diệc Sâm đột nhiên nhớ tới lần bị nhốt ở đáy vực, trời lạnh lại thêm thương tích, khi đó Phó Diệc Sâm chưa từng nghĩ rằng mình sẽ thích đàn ông, càng không biết người trước mắt chính là Tô Trạm. Chuyện cũ đã qua thật lâu, nhưng giờ nhớ lại, một chi tiết đều như rõ ràng trước mắt, Phó Diệc Sâm nhịn không được nhìn bầu trời đen kịt trên đầu, bỗng cong khóe miệng.
“Đang nghĩ gì vậy?”
Tô Trạm đột nhiên xoay đầu quan sát Phó Diệc Sâm, Phó Diệc Sâm cũng rủ mắt nhìn y, hồi lâu hơi cúi đầu đặt một nụ hôn lên môi y, “Nghĩ đến ngươi.”
Tô Trạm mặt nóng lên, trong lòng lập tức nổi lên ấm áp, chốc lát đã truyền khắp toàn thân. Đại khái do trong mắt Phó Diệc Sâm hàm chứa quá nhiều tình cảm, Tô Trạm đột nhiên xúc động vọt tới, hiếm thấy một lần chủ động hôn môi Phó Diệc Sâm.
Phó Diệc Sâm mỉm cười, vươn tay ôm thắt lưng Tô Trạm, một tay khác thì vô thức đặt sau đầu Tô Trạm, khẽ ấn về phía mình, làm sâu nụ hôn.
Thẳng đến khi hai người đều hít thở không thông mới lưu luyến tách ra, lúc này không biết từ khi nào nửa người Tô Trạm đã lọt vào trong ngực Phó Diệc Sâm. Dưới ánh lửa bập bùng, hai người đều thấy trong mắt đối phương bốc lên hỏa diễm hừng hực, nhưng không ai mở miệng.
Cuối cùng vẫn là Phó Diệc Sâm giương đôi môi khô khốc hỏi, “Có muốn không?” Trong mắt lửa nóng nói không nên lời, còn kèm theo một loại kích động làm người ta run rẩy.
Tô Trạm có chút hoảng hốt, bị Phó Diệc Sâm khơi mào du͙© vọиɠ, y có hơi thất thần, gần như không cách nào tự hỏi, đại não hoàn toàn trì trệ, thẳng đến lúc lâu sau không nhận được cái gật đầu từ y, Phó Diệc Sâm dường như muốn xác nhận mới đυ.ng vào trán y, “Phu nhân?”
Tô Trạm giật mình một cái hồi phục tinh thần, xung quanh giống như mất đi nơi chắn gió, nhất thời rét lạnh nối đuôi nhau tạt đến, xâm nhập vào trong óc khiến Tô Trạm hoàn toàn tỉnh táo lại.
“Không, ” Tô Trạm xoẹt một cái rời khỏi Phó Diệc Sâm, rồi sau đó nhìn chằm chằm đống lửa, chắc như đinh đóng cột nói, “Ta cự tuyệt.”
Ánh lửa sáng như ban ngày thế này rất xấu hổ đó, hơn nữa bị thương thành ra vậy hắn lấy đâu ra thể lực chứ, chẳng lẽ bảo y tự di chuyển? Lập tức, một số hình ảnh hạn chế độ tuổi lại ồ ạt tràn vào đầu Tô Trạm, gì mà “đỡ thân thể chuyển động”, gì mà cưỡi ngựa vân vân… Tô Trạm càng nghĩ hai má càng nóng lên, rất xấu hổ, rất xấu hổ… Không được, y làm không nổi.
“Không được thì thôi, ngươi đỏ mặt làm gì?” Phó Diệc Sâm nghi hoặc nhìn da mặt Tô Trạm ngày càng hồng, chắc lại đang bổ não các hình ảnh thiếu nhi không nên xem.
Tô Trạm giật mình kéo lại lý trí đang bay tán loạn, “Không có đâu, ” Theo phản xạ sờ sờ mặt, thật sự có hơi nóng, lúc này mới chột dạ giấu giếm nói, “Lửa nóng quá thôi.”
Phó Diệc Sâm nghi ngờ liếc mắt nhìn đống lửa cách bọn họ không tính gần, ít nhất hắn không nghĩ sẽ bị đun nóng. Cuối cùng Phó Diệc Sâm kéo người vào trong ngực, nằm xuống thảm làm từ lá cây ngủ một đêm.
Hai ngày kế tiếp, hai người Phó Diệc Sâm vẫn luôn đi dọc theo con sông nhỏ, ngoại trừ ban đêm không tiện đi lại, gần như tám mươi phần trăm thời gian đều cố gắng xuyên qua núi rừng, thương thế của Phó Diệc Sâm cũng dần dần chuyển biến tốt đẹp, giờ đã có thể tự mình đi lại.
Nhưng con sông kia dường như không có điểm cuối, cho dù bọn họ có mệt mỏi thế nào cũng đều không nhìn ra tia hy vọng, thậm chí cứ cách một đoạn thời gian, cảnh tượng hai bên bờ sông sẽ lặp lại lần nữa, chẳng khác nào bọn họ luôn loay hoay tại nơi đó, nhưng rõ ràng bọn họ vừa đi vừa để lại dấu hiệu, hơn nữa một đường này đi dọc theo con sông, căn bản không thể trở về chỗ cũ.
Quỷ dị làm người phẫn nộ, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, phẫn nộ chung quy sẽ biến thành tuyệt vọng.
Thẳng đến ngày thứ tư, tình cảnh vẫn không khác trước, Tô Trạm có chút thiếu kiên nhẫn, “Sao thế này? Không ra được.” Tô Trạm từ trên xuống dưới suy sụp, mặc dù Phó Diệc Sâm không ngừng an ủi y nhất định có thể thoát khỏi đây.
Trên thực tế, trong nguyên tác, nam chính và bạo quân chỉ bị nhốt ở trong này ba ngày hai đêm, đến ngày thứ ba bọn họ đã tìm được đường ra, đây cũng là nguyên nhân Tô Trạm ngày càng hốt hoảng.
“Đừng lo lắng, để ta suy nghĩ lại.” Thực tế, ngoài miệng trấn an Tô Trạm, nhưng trong lòng Phó Diệc Sâm cũng khó tránh khỏi sốt ruột. Theo lý thuyết bọn họ nên tìm được lối ra rồi mới đúng, nhưng không có, nhất là cảnh tượng không ngừng xuất hiện lặp đi lặp lại, khiến người cảm thấy thật phiền não. Hắn không thể không hoài nghi, có vấn đề ở chỗ nào đó.
Hồi tưởng lại hai ngày này, thật ra không chỉ căn cứ vào mình hướng nước chảy, ngay cả hướng chòm sao, vòng tuổi của cây, hướng gió đều dùng tới, mặc dù trong lòng biết rõ tại cái nơi quái quỷ này, tất cả định luật khoa học đều trở nên vô dụng. Bởi vì sự tồn tại của thế giới này vốn phi khoa học, huống chi là một khu rừng sương mù sinh ra từ tình tiết tiểu thuyết.
Cho nên căn bản không phải bọn họ không cố gắng hoặc xảy ra vấn đề, mà là phương pháp, phương pháp của bọn họ không đúng.
Phó Diệc Sâm cẩn thận phân tích đoạn rừng rậm sương mù trong nguyên tác lần nữa, tóm lại là nam chính lòng mang cừu hận, cùng bạo quân gian nan sinh tồn nơi rừng rậm sương mù, do bạo quân bị thương, nên cơ bản đều là một tay nam chính chăm sóc hắn. Dựa trên hận thù của nam chính đối với người này, y đáng nhẽ nên bỏ mặc hắn, thậm chí bất chấp tất cả để gϊếŧ hắn mới đúng, nhưng dù sao hắn là vua một nước còn vì cứu y mới lâm vào hiểm cảnh, huống chi trong khoảng thời gian này bạo quân đối xử với y thật sự không tệ, tóm lại nam chính đã yêu bạo quân mà không tự biết, lừa mình dối người, sau đó mượn cớ thật đàng hoàng, “Vì bách tính muôn dân”, y “tạm thời buông xuống cừu hận”, lựa chọn giúp đỡ hắn.
Chính là dưới tình huống như thế, nam chính dùng “bả vai gầy yếu” cõng bạo quân lên, thiên tân vạn khổ mang hắn thoát khỏi rừng rậm sương mù.
Phó Diệc Sâm sau nhiều lần cân nhắc, như cũ vẫn không tìm ra vấn đề, thẳng đến khi Tô Trạm đột nhiên hỏi, “Chẳng lẽ là muốn ta cõng ngươi?” Như vậy sẽ phù hợp với hoàn cảnh.
Phó Diệc Sâm đột nhiên linh quang chợt lóe, trong cốt truyện có một đoạn là nam chính định thừa dịp bạo quân hôn mê gϊếŧ hắn báo thù, nhưng nếu bạo quân chết sẽ dẫn đến thiên hạ đại loạn, gián tiếp dẫn đến dân chúng gặp tai ương, cộng thêm bạo quân đối xử với y quá tốt thậm chí vì y mà không màng sinh tử vân vân, vì thế sau khi trải qua một hồi đấu tranh tư tưởng, cuối cùng nam chính quyết định hy sinh bản thân, buông xuống cừu hận.
Chẳng lẽ đây mới là mấu chốt? Phó Diệc Sâm nhíu mày, nhưng giữa hắn và Tô Trạm căn bản không tồn tại mấy thứ này, hơn nữa mặc dù cốt truyện yêu cầu rất nghiêm khắc nhưng cũng chỉ là hình thức bên ngoài, căn bản không cần tâm lý bọn họ biến hóa.
Nhưng trước mắt không còn cách nào, Phó Diệc Sâm không thể không thử nghiệm. Nếu sự hy sinh của nam chính là cần thiết, vậy thế nào mới được tính là hy sinh? Hy sinh vì cái gì?
Phó Diệc Sâm đột nhiên quay đầu nhìn dòng sông chảy xiết bên cạnh, nơi này chiều rộng phải đến bảy tám mét, quan trọng nhất là nước sông chảy xiết, lượng nước cũng đủ lớn, nếu một người không biết bơi ngã xuống, cho dù là người trưởng thành cũng hoàn toàn có khả năng bị cuốn trôi, mà phía đầu nguồn vừa vặn có một thác nước cao hơn mười mét.
Phó Diệc Sâm đột nhiên nhanh trí, quyết định liều mạng một phen. Quay đầu nhìn về phía Tô Trạm, không đầu không đuôi nói một câu, “Thật ra ta không biết bơi.”
Tô Trạm còn chưa kịp hiểu gì, bỗng thấy thân thể Phó Diệc Sâm đột nhiên lảo đảo rồi ngã xuống nước, Tô Trạm lúc này quá sợ hãi vươn tay muốn bắt Phó Diệc Sâm, “Cẩn thận!”
Nhưng căn bản không bắt được, chỉ nghe “uỳnh” một tiếng bọt nước văng lên tung tóe, Tô Trạm hết hồn, thân thể Phó Diệc Sâm đã bị nước cuốn ra xa hai mét, nhất là vào lúc này, trong đầu Tô Trạm mới chậm chạp xuất hiện câu nói vừa nãy của Phó Diệc Sâm, “không biết bơi.”
Tô Trạm không hề nghĩ ngợi liền thả người nhảy xuống nước, không quan tâm đến nước lạnh như băng chảy xiết, càng không để ý đến thách nước cách đó không xa. Lúc này, y một lòng chỉ muốn cứu người, mặc kệ sống chết.
Chờ đến khi Tô Trạm liều mạng đuổi kịp, Phó Diệc Sâm đã trôi đến bên miệng thác nước. Trên thực tế, lúc này Phó Diệc Sâm đã uống một bụng nước rồi, đầu óc thì choáng váng mất năng lực tự hỏi, chỉ là xuyên qua dòng nước vẩn đυ.c, hắn nhìn thấy rõ ràng Tô Trạm đang vươn người ra sức bơi về phía hắn.
Nhưng ngay khi Tô Trạm kéo được tay hắn, đột nhiên xuất hiện một cỗ sức mạnh nào đó như muốn xé nát cơ thể hắn thành mấy khối, tiếp đến thân thể bọn họ bắt đầu nhanh chóng rơi xuống, uỳnh một tiếng, cùng với đau nhức toàn thân, Phó Diệc Sâm gần như mất đi ý thức.
Lần thứ hai khôi phục lại ý thức, hắn đã ở trên cạn, vô lực ngồi phịch dưới đất. Xoay đầu, liền thấy Tô Trạm đang nằm bên kia thở hổn hển, hai người đều ướt như chuột lột, chật vật không chịu được.
Phó Diệc Sâm thở phào một hơi, cũng coi như hy sinh đi. Quần áo ướt đẫm lạnh băng dán lên thân thể, thực tế, đối với kẻ không biết bơi như Phó Diệc Sâm mà nói, tình cảnh vừa rồi thật mẹ nó đòi mạng.
Nhưng đồng thời tâm trạng cũng thật thoải mái, hơn nữa khi Phó Diệc Sâm nghiêng đầu nhìn sang hướng khác, vừa vặn liền nhìn thấy một mảng trời xanh thẳm nơi hạ du con sông, bỗng không nhịn được cười.
Thiết kế thế này cũng quá đau trứng rồi đó, rõ ràng hai ngày nay bọn họ gặp thác nước không dưới năm lần, hơn nữa ban nãy cũng không thấy phía dưới xuất hiện ánh sáng trong suốt như vậy.
Nhưng không đợi Phó Diệc Sâm mở miệng, quay đầu liền bị Tô Trạm mắng xối xả.
“Vừa xảy ra chuyện gì, ngươi lại đùa giỡn ta? Ngươi cố ý, lấy mạng ra đùa ta vui lắm sao? Làm ta sợ muốn chết ngươi thật sự…” Tô Trạm một bên rống một bên không quên bò đến kiểm tra miệng vết thương cho Phó Diệc Sâm.
Phó Diệc Sâm từ đầu đến cuối chỉ cười ha ha tùy y phát tiết, đợi y phát tiết xong lúc này mới kéo Tô Trạm ý bảo y nhìn ánh sáng trước mặt. Khu rừng này sở dĩ được xưng là rừng rậm sương mù, chính bởi vì đâu đâu cũng tràn ngập sương mù bí ẩn, đất trời mờ mịt.
Cho nên nhìn thấy ánh sáng, đồng nghĩa với việc đã tìm thấy lối ra.
Tô Trạm ban đầu rất vui vẻ, nhưng rất nhanh hiểu ra gì đó, đột nhiên trừng Phó Diệc Sâm, đẩy ra, “Ngươi đã biết? Ngươi quả nhiên là cố ý!”
Phó Diệc Sâm mắt lanh tay lẹ đè lại tay y, “Tuyệt đối không phải, ” Cũng không thể nói cho y biết chỉ khi y liều lĩnh hết thảy cứu mình, lối ra mới xuất hiện, “Ta thật sự không biết bơi.”
Chú thích:(1) Thiên chi kiểu tử: Con cưng của trời, khiến cha mẹ phải kiêu ngạo.