Ngay cả Phó Diệc Sâm võ công lấy một địch trăm, nhưng lúc này cũng chỉ muốn phá vây ra ngoài, nhưng hắn không quen địa hình, hơn nữa người của Cửu vương gia cũng không phải đều là phế vật, nhất là Cửu vương gia, thế nhưng có thể cùng Phó Diệc Sâm so mấy chục chiêu mà không rơi xuống thế hạ phong, nhìn hoàn cảnh lúc này, Phó Diệc Sâm ngày càng thêm sốt ruột.
Không có thời gian nghĩ đến sự biến hóa của cốt truyện, càng không có tinh lực đi ứng chiến, Phó Diệc Sâm vừa đánh vừa lùi, lúc này trên người thương tích vô số, nhất là khi nhận một chưởng của Cửu vương gia, nội thương làm khí huyết hắn có chút bất ổn, ngay cả tốc độ khinh công cũng bị ảnh hưởng, may mắn sau khi hắn lao ra khỏi vương phủ, Cửu vương gia cũng không tiếp tục truy đuổi.
Dưới sự trợ giúp của rác rưởi, Phó Diệc Sâm đi thẳng tới một địa phương bí mật tránh né, tuy rằng thân mang trọng thương, nhưng may mắn ban đêm dễ dàng ẩn náu, Phó Diệc Sâm cuối cùng cũng bỏ lại đám người kia.
Thẳng đến khi hoàn toàn cắt đuôi được, Phó Diệc Sâm lúc này mới thở hổn hển dựa vào một gốc cây, tiếp đến “phụt” ra một ngụm máu tươi, huyết khí quay cuồng lúc này mới bình phục từng chút một.
Nhưng Phó Diệc Sâm ho khan còn chưa kịp lấy hơi, chợt nghe rác rưởi run run rẩy rẩy phun ra một câu,
【 Nha nha nha, kí chủ nơi này quá quỷ dị a kí chủ. 】Phó Diệc Sâm trong lòng rơi lộp bộp, đột nhiên liền sinh ra một luồng dự cảm không lành,
[ Xảy ra chuyện gì? ]【 Nha nha nha không cảm ứng được gì cả. 】Phó Diệc Sâm khẽ động, tình tiết liên tục lướt qua đại não, rất nhanh trong lòng liền có đáp án,
[ Rừng rậm sương mù! ]Trong cốt truyện có một màn như vậy, cũng là sau khi bạo quân bị thương, Cửu vương gia dùng nam chính dẫn dụ hai người tiến vào đây, hơn nữa ngay từ đầu hai người họ đều không biết mình đã đi vào khu rừng rậm ma quỷ – nơi dân bản xứ chỉ ước trốn càng xa càng tốt.
Phó Diệc Sâm rõ ràng, tiến vào đây rồi thì đồng nghĩa trong thời gian ngắn hắn nhất định sẽ không thoát được, cho dù hắn nắm trong tay cốt truyện đi chăng nữa, nhưng Phó Diệc Sâm không ngờ ngay cả rác rưởi cũng mất đi năng lực cảm ứng. Cốt truyện đúng là có biến hóa, cũng tại hắn thay đổi trước, nhưng có một thứ không đổi, mục đích cuối cùng vẫn là ném hắn vào cái nơi quái quỷ này, rừng rậm sương mù.
Nghĩ vậy, chẳng phải Tô Trạm cũng phải vào đây sao? Phó Diệc Sâm đột nhiên lo lắng, không có mình Tô Trạm sẽ thế nào? Hơn nữa sức mạnh của cốt truyện đã quỷ dị đến loại trình độ này, cho dù hắn có lưu mấy trăm cao thủ đại nội sợ rằng cũng không làm nên chuyện, quan trọng nhất là, y phải làm sao khi đối mặt với Cửu vương gia đây?
Trái tim Phó Diệc Sâm trong nháy mắt treo ngược, so với việc bản thân bị trọng thương, bị giữ chân nơi rừng rậm ma quỷ, Phó Diệc Sâm hiển nhiên càng lo lắng cho Tô Trạm ngoài kia một mình đối mặt với Cửu vương gia.
Trên thực tế, về phía Tô Trạm đột nhiên gặp phải tập kích mà nói, y ngược lại càng lo lắng cho an nguy của Phó Diệc Sâm.
Sau khi Phó Diệc Sâm rời đi, Tô Trạm vẫn luôn ở khách điếm chờ đợi trong lo lắng, đừng nói ngủ được, trong não đều là đoạn miêu tả bạo quân bị thương viết trong tiểu thuyết, cho dù trong lòng không ngừng tự an ủi tất cả những điều này đều là giả, bao gồm cả thân thể của chính họ, những vẫn không có tác dụng. Đau đớn là thật, cảm giác của bọn họ cũng tồn tại.
Thẳng đến khi bên ngoài truyền đến tiếng đánh nhau, Tô Trạm còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị cận vệ canh giữ ngoài cửa mang theo trốn khỏi khách điếm, đoàn người bọn họ một đường chạy, đám người phía sau đuổi theo không bỏ, sau khi trải qua vài lượt giáp mặt, Tô Trạm sắc bén phát hiện những người này rõ ràng nhắm tới y, hơn nữa mục đích không phải là ám sát, mà là muốn… bắt sống y.
Lúc này, cho dù Tô Trạm có đang sợ hãi, cũng dần dần ý thức được mọi chuyện không đơn giản. Thẳng đến khi đã hoàn toàn bỏ lại đám người phía sau, Tô Trạm mới có thời gian cẩn thận tự hỏi, mà hiện tại trừ y và Phúc công công ra, tám đại nội cao thủ chỉ còn lại sáu người.
Từ lúc Lưu Uy xuất hiện đến bây giờ, chỉ trong thời gian ngắn ngủi bọn họ đã bị mai phục, hơn nữa đối phương hướng thẳng về phía này, có thể thấy, thân phận của bọn họ hơn phân nửa đã bại lộ, mà người có thủ đoạn như vậy ngoại trừ Cửu vương gia thì không còn ai khác.
Tô Trạm nghĩ xong liền hốt hoảng, vậy nguy hiểm nhất bây giờ chẳng phải chính là Phó Diệc Sâm đơn thương độc mã ư? Nếu bọn họ sớm đã bị nhìn thấu, chỉ sợ thiên la địa võng đang bày sẵn chờ hắn!
“Chúng ta phải quay lại cứu hắn.” Tô Trạm nhìn thành trấn bị bao phủ dưới ánh trăng mơ hồ, lộ ra quyết tâm không thể lay chuyển.
“Nhưng phu nhân…” Phúc công công tràn đầy khó xử, dù sao Hoàng thượng dặn đi dặn lại phải bảo vệ phu nhân, nhưng Hoàng thượng gặp nguy hiểm cũng không thể trì hoãn.
“Ngươi chờ ở đây.” Tô Trạm quyết định rất nhanh, cuối cùng lưu lại một người cho Phúc công công, y thì cùng năm vị còn lại hướng thẳng đến Cửu vương phủ. Y chắc chắn Phó Diệc Sâm đã gặp phiền phức lớn, còn nữa y không tin một đám NPC có thể thúc đẩy cốt truyện phát triển, cho nên mặc kệ Cửu vương phủ xảy ra chuyện gì, cũng mặc kệ cốt truyện biến hóa, lại càng không quan tâm y có bị liên lụy hay không, y nhất định phải quay lại.
Không ngoài dự liệu của Tô Trạm, Cửu vương phủ quả thật xảy ra chuyện, nhưng không xong chính là, bọn họ chuyến này đi, không chỉ không phát hiện bóng dáng Phó Diệc Sâm đâu, ngược lại bị người Cửu vương gia chờ sẵn. Tình cảnh lúc này chẳng khác nào chui đầu vào lưới, Tô Trạm vừa ảo não lại vừa áy náy, cố tình lúc này sức mạnh cốt truyện lại phát huy tác dụng, Cửu vương gia liếc mắt một cái liền phát hiện Tô Trạm được vài cao thủ đại nội bảo hộ ở giữa.
“Mau lui lại!” Tô Trạm thầm nghĩ không xong, nhưng không chờ bọn họ rút khỏi Cửu vương phủ, Cửu vương gia đã ra tay với mấy người bên cạnh y, chớp mắt Tô Trạm đã bị Cửu vương gia tóm được.
“Chậc chậc, ” Cửu vương gia mắt sáng như đuốc, tuổi tác cũng không lưu lại quá nhiều dấu vết trên mặt gã, ngược lại khiến gã tăng thêm vài phần thành thục, tuấn dật lạ thường, “Quả nhiên là mỹ nhân, khó trách khó trách.”
Tô Trạm hai tay nắm chặt nhếch môi, chỉ muốn chửi ầm lên mỹ nhân em gái ngươi. Đây là lời thoại của Cửu vương gia khi lần đầu nhìn thấy nam chính, quả nhiên, cốt truyện có trục trặc, đã nhảy vọt qua rất nhiều tình tiết ở giữa. Không đợi Tô Trạm mở miệng, Cửu vương gia tự cho là đúng nói.
“Mỹ nhân chắc tới tìm phu quân của ngươi phải không?”
Tô Trạm thật sự muốn phun một ngụm nước miếng lên mặt gã, nhưng trong lòng lẩm bẩm đại trượng phu co được dãn được, vì thế nhẫn nhịn lửa giận, cắn răng đem lời thiếu chút nữa nói ra nghẹn trở về, tình hình lúc này, quan trọng phải bình tĩnh để mà diễn xuất.
“Hắn ở đâu?” Tô Trạm tận lực làm cho mình thoạt nhìn yếu thế một chút, nhưng ánh mắt lại kiên nghị quả cảm dị thường. Lối mòn của tiểu thuyết là thế này phải không?
Quả nhiên, Cửu vương gia đối với biểu hiện của y rất thưởng thức, nhưng giây sau dưới đáy mắt không gợn sóng bỗng hiện lên tia kinh ngạc, “Ngươi… Ngươi hóa ra là nam tử?”
Rất tốt, lại là kịch bản, lời thoại, đóng kịch, nghề của y. Tô Trạm ngẩng cao đầu, không hề sợ hãi, “Thì sao?” Hoàn mĩ vẽ ra một nam chính không sợ cường quyền, “thân thể mảnh mai nhưng nội tâm quả cảm” gì đó.
Quả nhiên đáy mắt Cửu vương gia hiện lên vài tia khác thường, nhìn ra được, gã để bụng người này, thật sự là CMN cảm nắng quá tốc độ, “Không tồi không tồi.”
“Hắn ở đâu!” Tô Trạm lần nữa lạnh lùng nói, cái dáng vẻ không hiểu tình thế của y càng khiến Cửu vương gia thêm thưởng thức.
Cửu vương gia nhíu mày, có chút châm chọc cười lạnh nói, “Biết rừng rậm sương mù không?” Tô Trạm trong lòng cả kinh, lại nghe Cửu vương gia cuồng vọng tự đại tiếp tục nói, “Tiểu mỹ nhân sợ rằng ngươi phải thủ tiết rồi, không bằng đi theo bổn vương ta thế nào?”
Tô Trạm không có võ công, điểm này y không thể giấu giếm trước mặt Cửu vương gia, cũng chính bởi vậy, khi Tô Trạm bất ngờ lấy từ trong ngực ra một nắm bột phấn trắng ném thẳng vào mặt gã, gã mởi trở tay không kịp.
“Mỹ nhân em gái ngươi!” Tô Trạm xem xét đúng thời cơ, nắm một đống bột phấn không biết tên tạt thẳng vào mặt Cửu vương gia, nghẹn hồi lâu rốt cục cũng thốt ra được.
Ngay khi Cửu vương gia nổi trận lôi đình, Tô Trạm liền cúi người thoát khỏi gọng kìm của gã, tiếp đó đứng lên quay đầu bỏ chạy, đáng tiếc chạy chưa được vài bước đã có hai người đuổi theo, Tô Trạm kinh hãi, trong nháy mắt đó, sợ rằng sức lực từ khi bú sữa mẹ đều mang ra dùng hết, chỉ hận cái thân xác rác rưởi này hoàn toàn hạn chế năng lực của y.
May mắn người phía sau không tiếp tục đuổi theo, Tô Trạm một bên chạy một bên quay đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện là mấy cao thủ đại nội giúp y cản người, Tô Trạm không quản gì nữa, hai tay kéo váy vắt chân lên cổ chạy như điên, phía sau mơ hồ có thể nghe thấy tiếng hô giận dữ của Cửu vương gia.
Tô Trạm hoàn toàn không để ý phương hướng, một mạch chạy như điên ra khỏi cửa thành, rồi sau đó không biết chui vào mảnh rừng nào đó, lúc này trong lòng y chỉ có một suy nghĩ, tuyệt đối không thể rơi vào tay Cửu vương gia, y nhất định phải tìm ra cái nơi gọi là rừng rậm ma quỷ kia.
Thẳng đến khi tiếng vang sau lưng hoàn toàn biến mất, Tô Trạm chạy chậm lại cẩn thận quan sát tình huống phía sau, xác định không có ai đuổi theo, lúc này mới thả lỏng thần kinh đang buộc chặt, đặt mông ngồi xuống đất thở dốc.
“Thật sự chịu đủ rồi.” Tô Trạm có chút căm phẫn hít sâu một hơi, đồng thời sờ sờ trong ngực kiểm tra những thứ Phó Diệc Sâm chuẩn bị cho y, đều còn nguyên, điều này làm Tô Trạm an tâm hơn chút. Rồi sau đó mới hỏi hệ thống trong đầu,
[ Có biết rừng rậm sương mù ở đâu không? ]【 Hệ thống không cách nào cảm ứng, không cách nào cảm ứng… Không cách nào cảm ứng. 】Thấy hệ thống không ngừng lặp lại, Tô Trạm từ từ hiểu ra,
[ Lẽ nào chính là nơi này? ]Quả nhiên, giây tiếp theo đập vào mắt Tô Trạm đều là cây cối giống nhau như đúc, y trong lúc mơ mơ hồ hồ đã bước vào khu rừng rậm đó rồi. Sau khi lang thang vài giờ lại phát hiện vẫn vòng quanh chỗ cũ, Tô Trạm rốt cục sức cùng lực kiệt khẳng định, đây chắc chắn là rừng rậm sương mù.
Một trận lạnh lẽo đánh úp tới, Tô Trạm nhịn không được rùng mình, đưa mắt nhìn bốn phía một mảnh tối tăm, không biết phương hướng, cô độc một mình. Tô Trạm vô lực ngồi dưới đất, cho nên y phải làm sao mới tìm thấy người kia? Thật sự, trước nay chưa từng nhớ hắn đến vậy.
Bản tính Tô Trạm vốn nhát gan, mà trước giờ cuộc sống của y quá thuận buồm xuôi gió, cho nên ngoài ý muốn tiến vào thế giới tiểu thuyết ly kỳ quỷ dị thế này, với y mà nói thật vô nghĩa, nhưng ít ra dưới bất luận tình huống ác liệt nào cũng có người bên cạnh, quan trọng là y thích người kia, cho nên mới vô thức xem nhẹ hoàn cảnh chung quanh.
Thẳng đến khi
lẻ loi một mình mất phương hướng, sự sợ hãi trong nội tâm Tô Trạm mới phóng đại lên vô số lần. Nhưng dù sao y cũng là một nam nhân, huống chi Phó Diệc Sâm còn đang chờ y, vì vậy chỉ còn cách tiếp tục cắn răng kiên trì.
Trên thực tế, hai người đều đang lo lắng cho đối phương nên cũng vô thức xem nhẹ hoàn cảnh ác liệt xung quanh, nếu cốt truyện đã mạnh đến mức có thể tự thay đổi nhằm đạt tới tình tiết mang tính mấu chốt trong kịch bản, vậy thì hai người bọn họ có cách nhau bao xa đi chẳng nữa cũng sẽ bị loại sực mạnh quỷ dị này dẫn dắt mà tìm đến được nhau.
Ngày hôm sau khi Phó Diệc Sâm nhìn thấy Tô Trạm đột nhiên xuất hiện trước mặt mình liền ý thức được vấn đề này, vừa vui lại vừa giận.
Khi đó, bởi vì Phó Diệc Sâm trong người có nội thương nên không cách nào đi lại, chỉ có thể nằm trên mặt đất thở dốc, đột nhiên sau lưng bỗng truyền đến tiếng động, vừa xoay đầu liền thấy Tô Trạm phong trần mệt mỏi chống gậy ngơ ngác đứng nơi đó.
Đại khái do trong rừng không tiện di chuyển lại nhiều bụi cây, Phó Diệc Sâm chỉ thấy quần áo Tô Trạm rách tung tóe hết cả, đầu tóc cũng lộn xộn, cái gậy nắm trong tay thế nhưng nở ra một bông hoa trắng muốt… Có thể nói là vô cùng chật vật.
Bộ dạng này của Tô ảnh đế, thật chẳng ra gì, còn hơi giống ăn xin. Phó Diệc Sâm thấy hơi buồn cười, nhưng nơi nào đó trong tim lại nhịn không được ấm áp lan tràn.
Không chờ Phó Diệc Sâm mở miệng, Tô Trạm đã lao về phía hắn, rồi sau đó một tay ôm hắn vào trong ngực, ghì chặt đến mức nơi hắn trọng thương từng trận phát đau, thế nhưng, Phó Diệc Sâm lại nhe răng trợn mắt chịu đựng mà mỉm cười.