- Không buông tha ta?
Xích Hùng hơi bất ngờ, một kẻ trộm như hắn được treo giải thưởng với số tiền cao đến 90 triệu, trước đây có không ít “nhân sĩ chính đạo” tự coi mình là chính nghĩa đến nói lời này với hắn, nhưng ít nhất những tên đó là những cường giả cũng có chút thực lực, còn tên nhóc này mới chỉ ở Xích Linh Quan trung kỳ, loại nghé con không biết sợ là gì thế này cũng là lần đầu tiên hắn gặp phải.
Dũng cảm và vô tri chỉ khác biệt một chút mà thôi.
Xích Hùng thưởng thức dũng cảm của kẻ yếu hơn, nhưng lại rất chán ghét những tên đã ngu mà còn kiêu căng, ý cười trên mặt hắn dần tắt, mặt không chút thay đổi nói:
- Đầu của ta trong Kim bảng có trị giá tới 90 triệu đồng, nếu ngươi có bản lĩnh cứ việc cầm đi.
Hắn ta không giận mà còn tự ra oai, đại hán cao ba mét trước mặt này chỉ cần hơi nghiêng thân thể đã giống như một tòa núi cao ép xuống, tạo nên một loại cảm giác vô hình ngột ngạt, khiến cho người ta thở không nổi.
Trong lòng Thẩm Phong bồn chồn, hai tay đặt dưới bàn dùng sức nắm thật chặt, móng tay ghim chặt vào lòng bàn tay, dùng cảm giác đau đớn để ép bản thân tỉnh táo lại.
Vào giờ phút này, trước mặt hắn chỉ còn hai sự lựa chọn, một là diễn thách thức danh hài để qua cửa, hai là dựa theo kịch bản ban đầu nhắm mắt nhắm mũi mà tiếp tục diễn.
Cách đầu tiên nói là câu vừa rồi chỉ là đùa cho vui, nhưng vừa nghĩ đến đây hắn đã vội vàng xua đi ý nghĩ đó, điều này sẽ khiến cho độ nguy hiểm có khả năng càng cao hơn.
Cách thứ hai là tiếp tục diễn vở kịch có tên “lão tử là cao thủ”, từ từ dẫn dắt đem Xích Hùng vào tròng, khiến cho hắn tự nguyện dâng điểm sức mạnh cho bản thân mình, điều này lợi ích lớn nhưng nguy hiểm hơn cả cách trước.
Thẩm Phong từ trước đến nay chưa bao giờ đánh bạc, thậm chí ngay cả xổ số hắn cũng chưa từng bỏ tiền chơi thử, bởi vì hắn đọc quá nhiều tiểu thuyết giả tưởng nên đối với những thứ trong thực tế thì hắn rất lạ lẫm.
Theo lý mà nói, hắn chỉ là một con cá mặn nhát gan lại sợ phiền phức, sau khi trải nghiệm qua linh áp của Xích Hùng thì đã không chút do dự mà chọn cách đầu tiên, thậm chí ngay cả câu “ta không dự định buông tha cho ngươi” cũng phải giấu trong cổ họng mới đúng!
Nhưng giờ phút này, Thẩm Phong do dự!
Thịch! Thịch! Thịch!
Tim hắn đập rất gấp gáp, đủ loại trạng thái diễn ra, căng thẳng, hoảng sợ, lo lắng và hơn hết còn có một chút...hưng phấn!
Cảm giác hưng phấn như vậy, hắn đã từng trải qua.
Đó là thời điểm lần đầu tiên kiểm tra hắn quay cóp, lần đầu tiên trốn học đi Net, lần đầu tiên vén váy con gái, lần đầu tiên liều lĩnh viết những cảnh H trong tiểu thuyết, lần đầu tiên...
Những hưng phấn như vậy hắn đều nhớ rõ ràng, giống như là hạ bút thành văn.
Đã rất lâu hắn rồi chưa trải qua lại cảm giác hưng phấn như vậy!
Rất lâu, rất lâu, lâu đến nỗi khiến hắn quên đi cảm giác hưng phấn sẽ thế nào, hắn đã từng rất nỗ lực muốn trở thành một người đặc biệt, nhưng mà sau khi “nỗ lực” một cách tàn khốc ở thế giới này thì hắn vẫn trở thành một con cá mặn.
“Những người ưu tú còn nỗ lực hơn so với ngươi, vậy nỗ lực của ngươi còn ích gì?”
“Đương nhiên là có ích, nếu ngươi không thử cố gắng, ngươi sẽ không biết cái gọi là tuyệt vọng!”
“Hãy nhớ kĩ, nỗ lực có lẽ không nhất định sẽ thành công, thế nhưng không nỗ lực ngươi vẫn mãi chỉ là người bình thường.”
Thẩm Phong trong quá trình trưởng thành đau đớn rốt cuộc đã phát hiện mình chỉ là một người bình thường, dù nỗ lực thế nào đi chăng nữa cũng không thể vượt qua giớn hạn của một người bình thường. Quay cóp thì bị bắt; trốn học sẽ rớt môn; vén váy con gái kết quả chưa bao giờ là “bạch bạch bạch” mà là “đùng!”, viết cảnh H vô cùng nhuẫn nhuyễn thì bị ban nick!
Nếu như cuộc sống lừa gạt ngươi, cố gắng đừng đau khổ, đừng khóc. Bởi vì đến ngày mai, cuộc sống vẫn tiếp tục lừa gạt ngươi thôi.
Thế là Thẩm Phong tiếp tục lừa gạt chính mình, hắn trốn ở nhà, ở trong phòng sinh hoạt một mình, rời xa hiện thực, cách xa cạnh tranh, cách xa muội muội, hắn tiếp tục ở nhà viết tiểu thuyết kiếm tiền, thời gian hằng ngày chỉ dành để nằm trong chăn và sinh hoạt như trạch nam, cả ngày toàn bàn luận những chuyện dâʍ đãиɠ. Hắn còn ảo tưởng sẽ sống vào thời đại đàn ông nắm quyền, có cả một dàn hậu cung và người hầu, nghĩ đến đó là hắn lại ngu ngốc cười ngây dại một mình. Sau đó tới lúc đêm khuya, hắn cứ nhìn tay phải của mình là lại có cảm giác trống vắng vô cùng. (Dịch: Chỉ đàn ông mới hiểu)
Thịch! Thịch! Thịch!
Cảm giác hưng phấn đã bao lâu rồi chưa từng cảm thụ?
Thẩm Phong chậm rãi nhắm mắt lại, đặt tay lên ngực tự hỏi “Thẩm Phong, ngươi vẫn muốn sống như một con ếch ngồi đáy giếng sao, vẫn muốn tự lừa gạt mình là một con cá mặn tự do sao?”
“Không! Tuyệt đối không!”
“Lần này mình muốn lừa gạt cuộc sống một lần!”
“Cả đời này, mình nhất định sẽ trở thành vai chính!”
Đột nhiên Thẩm Phong mở hai mắt ra, trong mắt không còn một tia mê man, hắn khẽ nghiêng cơ thể rồi đi tới phía trước, khóe miệng nổi lên một nụ cười bễ nghễ, cười khẽ và nói:
-Chỉ là 90 triệu, bản vương không thèm đặt vào mắt, ở trong mắt bản vương, ngươi so với cọc gỗ không có điểm gì khác nhau, bản vương không hề có hứng thú. Nhưng ngươi đã ngồi đối diện với bản vương, hơn nữa tiền đăng kí tham gia ngươi đã nộp rồi, như vậy ngươi chính là con mồi của bản vương, bản vương nhất định phải khiến cho ngươi thần phục, chiếc ghế này tượng trưng cho dũng cảm và vinh quang, ngươi đã ngồi xuống thì chính là tuyên chiến bản vương, há có thể nói đi là đi?
Xích Hùng kinh ngạc không dứt, một Xích Linh Quan trung kỳ nhỏ bé mà dám tự xưng là “bản vương”, đồng thời nói những lời ngông cuồng khiến người khác không thể tin nổi, thật là làm trò hề mà!
Song chẳng biết vì sao mà Xích Hùng không thể cười nổi, bởi vì thiếu niên trước mắt bất luận là ánh mắt hay thần thái, không có một biểu hiện nào là đang kể chuyện cười, khóe miệng thiếu niên gợi lên ý cười bễ nghễ chúng sinh, điểm này hắn cũng đã từng nhìn thấy ở một vị “Vương”, đồng thời trong lúc thiếu niên mở mắt và di chuyển tới gần hắn, chỉ trong nháy mắt ấy thôi hắn đã cảm nhận được một cỗ áp lực vô hình.
Trên người thiếu niên này có khí thế Đế Vương.
Lông mày Xích Hùng hơi nhíu lại, khí thế như vậy không thể xuất hiện trên người của một tên Xích Linh Quan trung kỳ yếu nhớt được.
Thời điểm Xích Hùng còn đang do dự, cách đó không xa đội trưởng vũ cảnh Lãnh Phong đã nhịn không được, hướng về phía Thẩm Phong quát lớn:
- Đồ lớn mật ngông cuồng, ngươi không phải là Bá vương, sao dám to gan xưng vương?
Vị đội trưởng vũ cảnh có tinh thần yêu nước rất lớn, lời nói của Thẩm Phong hắn nghe không sót một chữ nào. Không phải Bá vương thì không có quyền tự ý xưng vương. Đây là quy định của pháp luật, thiếu niên trước mắt đã vi phạm nghiêm trọng luật này.
Sau khi linh năng giả tu luyện đến Kim Linh Quan đại viên mãn, có thể lấy xuống “Linh Quan”, mặc vào “Linh Bào”, tiến vào cảnh giới thứ hai “Linh Bào cảnh”.
Mà Linh Bào cảnh căn cứ vào hoa văn linh bào mà chia thành Tiên Thiên, Siêu Phàm, Lĩnh Chủ, Bá Vương, Đại Đế.
Ở đại lục lấy linh năng lực làm căn cơ có lưu truyền một câu nói như sau: “Mười vạn Tiên Thiên, tám nghìn Siêu Phàm, ba trăm Lĩnh Chủ, mười hai Bá Vương và ngũ quốc Đại Đế”, câu này đủ nói lên được cường giả Linh Bào cảnh ít ỏi đến thế nào.
Trong đó “mười vạn, tám nghìn, ba trăm” đều là những con số chung chung, số lượng thực tế chỉ là gần đúng.
Nhưng “mười hai và năm” là những số liệu chuẩn xác!
Được biết Đại Đế cảnh là cảnh giới tối cao trong tu luyện linh năng lực, Linh Năng đại lục chỉ có năm quốc gia, chính là do năm “Đại Đế cảnh”, những cường giả tối cao xây dựng lên.
Đại Đế cảnh thì có quyền xưng Đế mà không phải cha truyền con nối, đây cũng là quy tắc thống trị của Linh Năng đại lục.
Giống như vậy, Bá Vương xưng Vương, đây là một phần quy tắc thống trị.
Linh Năng đại lục chỉ có mười hai vị cường giả Bá Vương cảnh, ngoại trừ mười hai người này, những người khác dám xưng “Vương” chính là phạm pháp!
Thẩm Phong đương nhiên biết điều này, đồng thời bởi vì biết rõ nên hắn mới tận lực tự xưng “Bản Vương”.
Thẩm Phong nghiêng đầu liếc đội trưởng vũ cảnh một cái, cười lạnh đáp:
- Ngu xuẩn! Ngươi làm sao biết bản vương không phải là cường giả Bá Vương cảnh!
---------------------------------