Chương 82: Ép Người Quá Đáng

Từ đó chưa bao giờ nghe qua, không có cách nào hiểu được, đầu óc Thẩm Phong mơ hồ.

Hắn chỉ nhớ vào thời khắc nguy cấp, bên tai bỗng nhiên vang lên một tiếng “khế ước ký kết”, một tia sáng thánh khiết từ trên trời hạ xuống bao phủ hắn vào trong đó, ngăn trở An Đức Lỗ bên ngoài, cứu hắn một mạng. Rồi sau đó Đại Vũ xuất hiện, giữa trái tim của hắn và nàng có một sợi dây liên kết màu vàng, bỗng nhiên An Đức Lỗ cười như điên nói cái gì mà "Tinh Linh vô chủ", "ông trời đối với ta không tệ"...

Thẩm Phong phát huy kinh nghiệm làm tiểu thuyết gia nhiều năm, sửa sang lại rõ ràng lời nói, tưởng tượng thêm các loại. Lấy kinh nghiệm lăn lộn nhiều năm trong lĩnh vực tiểu thuyết gia, rất dễ dàng liên tưởng đến một ít chuyện bí mật trong đó.

Tinh Linh vô chủ trong miệng An Đức Lỗ chắc chắn là Đại Vũ, có năng lực ký kết khế ước cùng người khác, ở thời khắc nguy cấp thông qua nghi thức ký kết đem thánh quang dẫn xuống cứu hắn một mạng, sợi kim tuyến giữa ngực kia chắc là sự chứng minh của khế ước.

Những thứ này suy luận cũng rất dễ dàng, nhưng... khế ước là cái gì?

Trong những tiểu thuyết huyền ảo thường gặp loại khế ước bình đẳng?

Có thể là khế ước chủ tớ?

Hoặc là bị mất trí nhớ trở thành khôi lỗi?

Dường như cũng không đúng lắm, đặc biệt là loại cuối cùng, An Đức Lỗ mừng rỡ như vậy chắc không phải là lấy nô ɭệ về làm ấm giường đâu nhỉ?

Suy nghĩ của Thẩm Phong thay đổi nhanh chóng, mặt đầy nghi ngờ, nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút, An Đức Lỗ vẫn còn cất tiếng cười to, thần sắc Đại Vũ thì ngưng trọng, yên lặng không nói.

Ai nói rõ ràng cho ta hiểu một chút được không?

Thấy thánh quang che chở, trong lúc nhất thời An Đức Lỗ tựa hồ không đả thương được bọn họ, Thẩm Phong không kềm chế được lòng hiếu kỳ, lấy ra một tờ giấy, viết nhanh như chưa từng được viết:

- Tinh Linh là gì?

Đại Vũ há miệng một cái, đầu cúi thấp xuống, sau một hồi trầm mặc, thấp giọng nói:

- Thật xin lỗi, Hải Dường tỷ tỷ, ta đã giấu tỷ một chuyện...

Trong mắt thiếu nữ tràn đầy áy náy.

Thẩm Phong vội vàng viết:

- Không sao, ngươi nói đi.

Ta cũng giấu ngươi một chuyện, chuyện kia thì ngươi nằm mơ cũng không nghĩ tới.

Đại Vũ than nhẹ một tiếng, thấp giọng nói:

- Trong trận thánh chiến kia, “Thần di vật” mà Tinh Thần sau khi vẫn lạc lưu lại cũng không có gì nhiều cả, trừ thần thể hóa thành dị độ không gian, thần cách biến thành Tinh Thần bài, trên thực tế còn có cái thứ ba... Thần hồn. Thần hồn vĩnh hằng bất diệt, trải qua năm tháng đằng đẵng làm lễ rửa tội, cuối cùng luân hồi chuyển kiếp, trở thành một sinh mạng mới... Chính là Tinh Linh.

Mắt Thẩm Phong trợn to, Tinh Thần luân hồi chuyển kiếp thành Tinh Linh. Chẳng phải nói Đại Vũ tiểu thiên sứ là Tinh Thần chuyển kiếp?

- Ta... Là Tinh Linh.

Đại Vũ cho ra câu trả lời chắc chắn, ánh mắt kiên định nói:

- Nhưng ta cũng là loài người. Tinh Linh trên thực tế là thần hồn Tinh Thần chuyển kiếp làm người, đời trước làm thần, kiếp này làm người. Tuy nói là chuyển kiếp, nhưng Tinh Linh không có trí nhớ của Tinh Thần, không có thần thể, cũng không có thần cách, cùng nhân loại thì không có gì khác biệt. Duy nhất khác biệt là Tinh Tinh chúng ta thừa kế thiên phú và năng lực của Thần.

Thừa kế thiên phú và năng lực!?

Thẩm Phong trợn mắt hốc mồm, mặc dù trong truyền thuyết Phong Thần Cửu Kiếm có thể đem "Thần" treo ngược lên mà đánh, nhưng Thần là chí cao bực nào, trong lòng Thẩm Phong vẫn không thể tin nổi.

Thiên phú và năng lực của Thần, trình độ khủng bố không cần giải thích.

- Thừa kế thiên phú và năng lực thì như thế nào? Tinh Linh nhất tộc các ngươi cuối cùng vẫn vô phúc hưởng dụng! Cái gọi là Tinh Linh chuyển kiếp chỉ là Thiên Lam Tinh Thần lưu lại đồ vật cho nhân tộc thôi, ha ha ha!

An Đức Lỗ ngông cuồng cười to, đột nhiên chen miệng nói:

- Sáng thế thần nhân tộc giành được thắng lợi cuối cùng trước Thiên Lam Tinh Thần, nhưng phát hiện bọn Tinh Thần sau khi vẫn lạc đem thần thể hóa thành dị độ không gian, ý đồ cắn trả nhân gian. Đem thần cách biến thành Tinh Thần bài định khơi mào chiến loạn. Đem thần hồn xuống trần thế, vọng tưởng chuyển kiếp trở về. Vì vậy Sáng Thế Thần đã lập ra Thiên Lam quy luật!

- Quy tắc thứ nhất: Sinh linh tại Thiên Lam Tinh có thể tự do ra vào dị độ không gian, nhưng sinh vật khác không được ra vào Thiên Lam thế giới!

- Quy tắc thứ hai: Uy lực cao nhất của Tinh Thần Nhãn sẽ bị suy yếu 99%.

- Quy tắc thứ ba: Tinh Thần chuyển kiếp cần trải qua lục đạo luân hồi, tiêu trừ trí nhớ kiếp trước, tất cả Thần năng mà Tinh Linh thức tỉnh không được tự do sử dụng, cần cùng nhân loại ký kết khế ước, giao cho loài người sử dụng!

- Ha ha ha! Ba quy tắc đã hủy diệt dã tâm của vô số Tinh Thần, loài người mới là chúa tể vũ trụ!

Giải thích thật chuyên nghiệp!

Thẩm Phong nói thầm, yên lặng ghi nhớ từng chữ An Đức Lỗ, cẩn thận chải chuốt một lần, phát hiện đó không phải là câu chuyện 'Một người đắc đạo gà chó thăng thiên' thông thường, đắc đạo chính là Tinh Thần, thăng thiên chính là chủng tộc Tinh Thần sáng tạo ra - Nhân tộc.

Thấy Đại Vũ chậm chạp không lên tiếng phản bác, Thẩm Phong ý thức được đây rất có thể là bí mật chân thực mà tầng thứ cá mặn như hắn không tiếp xúc được.

- Nhưng...

Ánh mắt An Đức Lỗ bỗng nhiên biến đổi, trong mắt bắn ra từng tia lạnh lùng, khóe miệng dâng lên một tia cười nhạt.

- Tinh Linh nhất tộc ngu xuẩn định phản kháng số mệnh, không muốn cùng loài người ký kết khế ước, không chịu giao Thần năng cho loài người, bọn họ ẩn nấp, trốn ở thế ngoại đào nguyên, đã sớm trở thành chủng tộc đê tiện, muốn giữ lại uy nghiêm của Thần, định cãi lại chúa tể vũ trụ!

Đại Vũ cau mày, gấp giọng nói:

- Ngươi nói bậy! Chúng ta chỉ muốn yên bình, không muốn cuốn vào sự phân tranh của nhân tộc các ngươi, thế mà các ngươi đã...

Đại Vũ nói đến chỗ này, hốc mắt bỗng nhiên đỏ lên.

- Phản kháng loài người, quy tội diệt tộc!

An Đức Lỗ cười lạnh nói:

- Ngay cả thứ tự cho mình là chính nghĩa - Trật Tự Giáo Đình cũng không tha cho các ngươi, mười năm trước Mạch Hi Tư giáo hoàng tìm được chỗ ẩn thân của các ngươi, công bố ra ngoài, tám thế lực lớn bao gồm cả Trật Tự Giáo Đình cùng Huyết Sắc Tri Chu, chinh phạt tinh linh nhất tộc các ngươi, gϊếŧ tinh thú, hủy thần thụ, tiêu diệt tinh linh thánh địa! Hiểu chưa? Đây chính là kết quả cho việc phản kháng loài người!

Hô hấp Thẩm Phong cứng lại, nguyên lai Đại Vũ nói thù diệt tộc không chỉ là Huyết Sắc Tri Chu, còn bao gồm thế lực mạnh nhất thế gian - Trật Tự Giáo Đình, tám thế lực lớn trong miệng An Đức Lỗ chỉ sợ là liên minh lớn nhất trong lịch sử loài người.

Chính tà không tiếc liên thủ cũng phải tiêu diệt tinh linh nhất tộc, điều này chỉ để tuyên dương địa vị chúa tể của loài người? Không, đó chỉ là cái cớ màu mè để che dấu dã tâm tham lam của họ!

Đối mặt cừu địch không cách nào rung chuyển được như vậy, những năm gần đây Đại Vũ thừa nhận bao nhiêu đau khổ cùng áp lực?

Thẩm Phong nghiêng đầu nhìn thiếu nữ bên cạnh, hốc mắt đã ửng đỏ nhưng cắn chặt môi dưới không chịu để cho nước mắt rơi xuống, cảm thấy trận trận đau lòng cùng tức giận.

Bỗng nhiên An Đức Lỗ ngẩng đầu, phát ra một tiếng cảm khái:

- A, lần chinh phạt đó, bản Bá tước may mắn được tham gia, Tinh Linh nhất tộc, thật là những sinh vật xinh đẹp, bản Bá tước nhớ kĩ từng tiếng kêu thảm thiết, bất khuất rêи ɾỉ, kiên cường, làm cho người ta đau lòng không dứt, đã là Tinh Thần cao cao tại thượng, mặc cho loài người chà đạp dày xéo, hoặc không cam lòng chết đi, hoặc khuất nhục thần phục, bản bá tước thật nhớ... ngày hôm đó. Nga, ta nhớ rằng, ngày hôm đó ba ngàn Tinh Linh lựa chọn tự sát, chỉ có bảy mươi hai Tinh Linh lựa chọn khuất phục, đáng tiếc, chúng đều là chiến lợi phẩm của cường giả, bị Mạch Hi Tư giáo hoàng, bị Nữ Hoàng đại nhân, bị những cường giả chân chính kia... phân chia.

Phân chia, một từ đơn giản, rốt cuộc để cho thiếu nữ hoàn toàn hỏng mất.

- Im miệng! Im miệng! Ngươi im miệng!

Nước mắt thiếu nữ chảy ra, tiếng hét mang theo tiếng khóc sụt sùi, dường như muốn đem bi thương và tức giận hết thảy kêu lên, tê tâm liệt phế, cuồng loạn, nhưng lại không thể giúp được.

- Nhưng ai có thể nghĩ tới, sau trận kia vẫn còn có người sống sót, cõi đời này vẫn còn có Tinh Linh vô chủ! Thứ mà chỉ có các đại nhân vật được sử dụng, đang ở ngay trước mắt bản Bá tước!

An Đức Lỗ điên cuồng cười to:

- Chờ khế ước thánh quang biến mất, các ngươi có thể trốn đi nơi nào? Vừa mới ký kết, hắn có thể phát huy ra bao nhiêu Thần năng? Đợi Bá tước ta gϊếŧ hắn, ngươi chính là sủng vật của bổn Bá tước!

- Ngươi nằm mơ!

Đại Vũ cắn chặt môi, trong mắt tràn đầy tức giận, nhưng mặt đầy vẻ chấp nhận số phận.

Đột nhiên, một bàn tay nắm lấy tay phải của nàng.

Đại Vũ theo bản năng quay đầu nhìn...

Nàng thấy một đôi mắt tràn ngập sự tức giận, nó bùng lên như những cơn sóng thần kinh hải đảo lãng.

- Hải Đường tỷ tỷ...

Không kiềm được phát ra một tiếng nỉ non, sự giận dữ trong mắt kia, tựa như ánh sáng rạng đông ấm áp, chiếu sáng con tim đêm tối của nàng.

Kim quang chói mắt đột nhiên hiện ra, cặp mắt Đại Vũ trợn to, cúi đầu nhìn.

Chỉ thấy,

Tay trái Thẩm Phong đang nắm lấy tay phải của nàng.

Tay phải, nắm một thanh thần kiếm ánh sáng lộng lẫy.