Thẩm Phong không chỉ là một lão thợ săn mà còn là một khách làng… à nhầm, một người đánh cá.
Là một tên am hiểu sâu sắc đánh cá, hắn biết rõ công dụng kì diệu của nó, so với việc cầm xiên để đi đâm chọt khắp nơi thì sao không há miệng chờ cá nhảy vào.
Đương nhiên, có lưỡi câu thôi là không được, Khương thái công sở dĩ trở thành thần thoại, là bởi vì lão tác giả của Phong Thần Diễn Nghĩa thích thế thôi, không có mồi câu đã nghĩ đến việc nên nấu món cá gì rồi.
Ngươi cho rằng có cần cầu tốt là có thể câu được cá sao!
Chung quy thì vẫn cần có mồi a.
Ở thế giới cổ quái này, tạm thời Thẩm Phong còn chưa tìm được mồi cầu thích hợp, vì thế không thể không dùng những thứ sẵn có, thôi đành hi sinh 2 em áo đen đang xỉu này đi.
Mồi câu này tuy hết sức thấp kém, nhưng có còn hơn không.
- Hừm, cái tư thế này…
- Không đủ tiêu hồn.
- Cần thay đổi vài điểm.
- A… chưa đủ độ chân thực.
- Tay, nên đặt ở chỗ này.
- Còn cái chân này, đúng rồi, dạng ra một tý.
…
Sau vài phút bận bịu, hắn rốt cục đã bố trí xong, sau đó hắn nhanh chóng tìm chỗ trốn, đợi cá cắn câu mà thôi.
…
…
Người mặc đồ đen Bính, cho rằng mình là một người nhân hậu.
Tuy là thành viên của Huyết Sắc Tri Chu, nhưng trong lòng hắn vẫn tôn trọng Giáo Đình, giấc mộng của hắn, là trở thành Hồng Y Giáo Chủ, mỗi đêm có thể cùng các nữ tu trao đổi chuyện nhân sinh trên đời, he he he.
Nếu như có thể trở thành Giáo Hoàng một người trên vạn người, hắn nhất định phổ độ chúng sinh, tế thế cứu nhân.
Nhưng, giấc mơ thì lúc nào mà chẳng đẹp còn hiện thực thì lại khắc nghiệt vô cùng.
Hắn không thể trở thành Giáo chủ, thậm chí giáo đồ cũng không thể.
Tại sao?
Hắn thành kính đối với Thần, không thấp hơn bất kì ai, nhưng lại bị giáo đình trục xuất.
Không phải… chỉ là hắn yêu một người con gái, nguyện cùng nàng nhất kiến chung tình, không tới một canh giờ, đã làm thịt người ta.
Nhưng sau đó tự nhiên không yêu thích nàng ấy nữa, cho vài trăm đồng rồi chia tay.
Vậy là có lỗi sao?
Cảnh sát tại sao bắt hắn, còn Giáo Đình lại trục xuất hắn, tại sao vậy?
Hắn oan quá mà!
Tên Bính này căm hận thế giới bất công, lòng đầy phẫn nộ đối với Giáo Đình.
Đúng lúc này, một ai đó tự xưng là Nam tước của Huyết Sắc Tri Chu xuất hiện, đưa tay ra, nói:
- Không cần đè nén phẫn nộ của mình, không cần chịu đựng nổi căm hận, thả chúng ra hết đi, chúng ta có thể giúp ngươi.
Muốn vào Huyết Sắc Tri Chu phải trải qua nhiều lần sát hạch, lúc đó có hơn trăm người cùng tham gia, nhưng cuối cùng chỉ còn một nửa nhân số là còn sống, may mắn thay, Bính chính là một trong số đó.
Vì thé hắn gia nhập Huyết Sắc Tri Chu.
Bởi vì Nam tước đó nói cho hắn biết, trên lý thuyết, Huyết Sắc Tri Chu có thể giúp hắn gϊếŧ Giáo Chủ và Giáo Hoàng, thậm chí có thể hủy diệt cả Giáo Đình, giúp hắn tiêu mối hận trong lòng.
Bính hết sức hưng phấn cùng kích động, hắn thiên tân vạn khổ (vạn ngàn cực khổ) thông qua khảo hạch cửu tử nhất sinh kia, cuối cùng đã thấy được Thiên Đường phía trước.
Nhưng sau khi chui đầu vào rồi mới biết, tại sao Nam tước lại dùng ba chữ “trên lý thuyết.”
Đậu xanh rau má, đúng là trên lý thuyết thôi!
Muốn gϊếŧ Giáo chủ, ngươi phải dùng 50 ngàn điểm để tuyên bố nhiệm vụ, đây là số điểm của tất cả Công tước cộng lại, Công tước đó.
Còn Giáo Hoàng? Thì cũng không nhiều, chỉ có 1 triệu điểm thôi, chỉ bằng điểm của tất cả Vương tước cộng lại chứ có nhiều đâu.
Hủy Giáo Đình? Ngươi phải thành Tri Chu Nữ Hoàng, à thôi không cần, chỉ cần trở thành người đàn ông của nàng, đơn giản biết bao nha! Sau đó ngươi có thể điều động tất cả lực lượng của Huyết Sắc Tri Chu tiến hành một lần hành động đại quy mô, nhưng tỷ lệ thành công cũng chả được 5 phần.
Thích cưỡi nữ nhân? Nữ hoàng là một người rất ghét thành viên trong tổ chức mình hϊếp bức con gái nhà lành, cho dù là gái làng hoa cũng phải thuận mua vừa bán, không được ép buộc con người ta, nếu như bị phát hiện, thì phải chết không thể nghi ngờ.
Huyết Sắc Tri chu không chuyện ác nào không làm, nhưng chỉ có chuyện đó là điều cấm kỵ, duy nhất một điều.
Thằng cha Nam tước kia bảo:
- chích bất kỳ đứa nào ngươi thích, tất nhiên là nếu người ta cho ngươi chích, không thì chịu khó làm thái giám suốt đời vậy.
Hừm, ta khinh, hoàn toàn chỉ là rắm thối.
Bính khóc không ra nước mắt, khi vừa vào tổ chức, mỗi thành viên điều bị cho vào “Huyết Chu Chi Độc”, mà chỉ có mỗi nữ hoàng mới có thuốc giải, mỗi tháng đến đúng ngày giờ sẽ tiến hành phát thuốc, nếu không có, thì độc phát bỏ mình, kẻ nào dám bỏ trốn thì chỉ có con đường chết.
Chỉ khi nào leo lên tới Nam tước, mới nhận được thuốc giải chân chính.
Vì lẽ đó, hắn liều mạng thu thập điểm, chỉ muốn sớm ngày thoát ly khổ hải Huyết Sắc Tri Chu.
Thật sự gia nhập Phật môn làm hòa thượng cũng không khổ bức như ở đây, tại sao thủ lĩnh lại là nữ, còn là một người chủ nghĩa nam nữ bình đẳng, tại sao chứ?
Ông trời ơi, ngài bất công quá a!
Bính tức giận cất bước trên đường Thiên Đường, hiện tại, hắn chỉ muốn nhanh chóng tóm được thiếu nữ kia giao cho Lang Chu công tước, hoàn thành nhiệm vụ, thu được nhiều điểm, sớm ngày lên được Nam tước.
Ồ, đó là cái gì?
Bính phát hiện phía trước có một hình tượng kỳ quái.
Đó không phải Giáp và Ất sao?
Bọn họ làm sao vậy?
Sao Giáp nằm úp trên bàn? Còn Ất nằm lên người hắn vậy?
Chờ chút!?
Cái tư thế này…
Chẳng lẽ là trong truyền thuyết…
Cảnh giới tối cao của phật môn.
Tuyệt học mạnh nhất của lão Phương Trượng.
Lão tăng thông mông đít!?
Trời ạ?
Cả hai thằng đều là giống đực, sao…
Bọn họ rốt cục bị ép đến phát điên sao?
Ở trong hoàn cảnh này, sao mà không điên cho được.
Không thể tự tiện ra tay, không thể ép buộc bất kỳ em gái nào, dù là động vật cũng không được, nếu nhiệm vụ cần phải bắt sống một mĩ nữ nào đó cũng tuyệt đối không được có bất kỳ hành vi sỉ nhục nào, nữ hoàng đã có quy định, chuyện hoan ái, nhất định phải là ngươi tình ta nguyện.
Nhưng người nghèo như bọn chúng, lại còn xấu ma chê quỷ hờn, thì có ma nào cam tâm tình nguyện chứ.
Không phải là nín nhịn đến chết sao?
Không phải.
Hai thằng kia đều không nhịn nổi!
Ngươi nhìn xem, chúng, chúng, chúng, lại…
Ồ?
Đây cũng là một biện pháp giải quyết vấn đề rất tốt nha.
Dường như Bính đã phát hiện ra một chân trời mới.
Hắn không nhịn được tiến lên phía trước, muốn nhìn rõ hơn một chút.
Hắn từ từ mò tới gần.
Đùng!
Đầu hắn vang lên một tiếng!
- Ai dám…
Bính đang chăm chú tiếng lên phía trước, nào có chuẩn bị tâm lý gì, thậm chí không kịp quay đầu lại phía sau xem ai sau lưng hắn, sau gáy bắt đầu tê dần, trời đất bỗng quay cuồng, cuối cùng hai mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
- Săn bắn thành công! Huyết Sắc Tri chu – 1, tiến độ của nhiệm vụ 3/20!
Thẩm Phong thả cục gạch xuống, kéo tên Bính về phía “chiến trường” kia, lại thêm một cái mồi câu.
Lần này, nên bày ra tư thế gì đây?
Vài phút sau, sau một hồi sắp xếp, hắn đã bố trí xong.
Thẩm Phong lại nấp đi.
…
…
Người mặc áo đen Đinh, cho rằng mình là một người nhân từ.
Giấc mộng của hắn là…
“Đùng!”
Một cục gạch đập qua! wolrd of someone
Đinh lại ngã xuống đất, ngất đi.
Đinh:
- Đợi ta xíu, ta chưa được giới thiệu mà, sau đây là câu chuyện của ta… Ta…
“Cút!”
Thẩm Phong:
- Không thấy ca mới là nhân vật chính à.
Đó giờ chưa thấy tác giả nào tốt như ta, vì độc giả, mà phải phí tâm đặt tên cho hay thế này.
Ở đây đã có Đinh, Mậu, Kỷ, Canh, Tân, Nhâm, Quý đã mắc câu…
- Săn bắn thành công! Huyết Sắc Tri chu – 1, tiến độ 10/20!
Thẩm Phong thở dài.
Tuyệt địa cầu sinh?
Không có đâu. Ca chỉ đang câu cá mà thôi!
- Chết!
Một âm thanh lạnh như băng bỗng nhiên vang lên, làm hắn dựng cả tóc gáy.
Một bóng đen chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng hắn, một thanh trường thương đâm về phía hắn, đã rất gần với xương sống của hắn rồi, hắn đang trong tư thế không thể phản ứng kịp.
Đột nhiên ra tay, một kích tất sát.
Đây mới là thợ săn chính hiệu a.!!