Bất kỳ một đoán tạo sư nào cũng khó mà cự tuyệt nổi lời thỉnh cầu thu làm đồ đệ của Đoàn Tiểu Bạch, có thể được vua đoán tạo dốc hết bản lĩnh dạy dỗ, đối với mỗi người đoán tạo sư trẻ tuổi đều là câu chuyện trong mơ.
Những lời này không hề khoa trương, thậm chí còn không đủ khoa trương, năm đó Đoàn Tiểu Bạch đi đảm nhiệm giám khảo trong một chương trình truyền hình về đoán tạo, những thí sinh dự thi kia khi nhìn thấy đương kim vô địch trong giới đoán tạo thì nào còn có tâm tư tranh tài, một người lại một người khoe trên trời dưới đất, thổi phồng tài hoa, hy vọng có thể được Đoàn Tiểu Bạch nhìn trúng hoặc coi trọng.
Quá đáng là tranh giải để phía sau, nịnh bợ đầu tiên.
Quá đáng hơn, trên mặt tỏ ra hờ hững, trong tối âm thầm quyến rũ.
Càng quá nữa là len lén gửi tờ giấy nhỏ, trên tờ giấy viết "Đoạn Thiên Vương, người ta thật là sùng bái ngươi nha, thật là nhiều vấn đề muốn hướng ngươi thỉnh giáo a. Có thể dạy mình ta một chút hay không? Buổi tối có thể tới quán rượu XXX phòng XXX, người ta đang chờ ngươi nha."
Càng càng quá đáng hơn là, nam giới cũng đưa giấy!
Từ lần đó, Đoàn Tiểu Bạch cũng không dám tùy ý xuất đầu lộ diện, hắn biết được sức ảnh hưởng sâu sắc của mình, ý thức được mình là tồn tại ngưu bức dường nào, hắn thuận miệng nói một câu vớ vẩn, đối với người trẻ tuổi ở đoán tạo giới thì giống như thánh quang hạ xuống, cao thủ truyền công, cháo gà tẩm bổ,…
Nếu như hắn tuyên bố mở rộng cửa thu đệ tử quan môn, không biết bao nhiêu người sẽ không để ý hết thảy mà như thiêu thân lao đầu vào lửa chạy tới.
Vì vậy tâm tình Đoàn Tiểu Bạch hiện tại có chút khẩn trương, ngược lại, không phải là khẩn trương về chuyện thu học trò này, mà khẩn trương bởi biểu hiện của hai thiếu nữ.
Đoàn Tiểu Bạch không hy vọng các nàng biểu hiện quá kích động, tốt nhất không nên giống như những người bên ngoài diêm dúa bên trong đê tiện kia, nhưng cũng không hy vọng các nàng biểu hiện quá dè đặt, ngàn vạn lần không nên kiềm chế tâm tình vui sướиɠ của mình.
Bị cự tuyệt ư?
A a, chuyện đó không bao giờ tồn tại!
"Thật xin lỗi, ta cự tuyệt."
Thẩm Phong không chút do dự cầm bút lên bá bá bá viết xuống.
- Thật xin lỗi, ta cũng vậy.
Đại Vũ lập tức nói theo, giọng rất bình tĩnh, thanh âm cũng rất nhẹ nhàng, nhưng nghe vào thì lại càng có khí phách.
- A?
Đoàn Tiểu Bạch trợn tròn mắt, tâm tình không phản ứng kịp, mặt đầy khó tin.
- Các ngươi, các ngươi cự tuyệt?
Thẩm Phong cùng Đại Vũ đồng thời gật đầu, ánh mắt tương đối kiên định, tựa hồ còn có một tí chê cười.
Lần này Đoàn Tiểu Bạch thật bối rối, hắn vạn vạn không nghĩ tới mình sẽ bị cự tuyệt, ít nhất chưa từng nghĩ sẽ bị đồng thời cự tuyệt, hơn nữa còn là không chút do dự, ngay cả ba giây cũng không có cân nhắc liền cự tuyệt.
- Tại sao?
Trong đầu Đoàn Tiểu Bạch có mười ngàn cái dấu hỏi.
Tại sao?
Bởi vì mệt mỏi a!
Trải qua tràng đại chiến ba mươi phút vừa rồi, đến bây giờ Thẩm Phong mỗi khi giơ tay lên, vai eo vô cùng đau nhức, đã có một bài học, phỏng chừng trong những năm về sau, trừ phi bất đắc dĩ, cũng không muốn đoán tạo thêm nữa.
Đừng nói bái sư học nghề, bây giờ ngay cả đoán tạo hắn cũng chê!
Thẩm Phong hơi suy tư chốc lát, viết đúng sự thật nói: "Quá mệt mỏi."
Đoàn Tiểu Bạch nghi ngờ nói:
- Có ý gì?
Thẩm Phong suy nghĩ thêm mắm muối, tiếp tục viết đúng sự thật:
"Sau trận tranh tài kia, ta rốt cuộc phát hiện, nguyên lai ta cũng không chân chính vui vẻ, đoán tạo là một chuyện tốt đẹp, nhưng nó lại quá mệt mỏi, kỹ thuật cao siêu thì thế nào? Giỏi đến tột cùng thì thế nào? Kɧoáı ©ảʍ nhất thời chỉ là tiếng vỗ tay bốp bốp, chỉ mang đến càng nhiều trống rỗng hơn. Thời gian một mình nghiên cứu học tập càng làm cho ta vui vẻ, thời gian một mình một người đoán tạo càng sung sướиɠ, không so với người khác, ta không theo đuổi cảnh giới cao hơn, thỉnh thoảng vung búa, hưởng thụ vui thú của đoán tạo, đây mới là cuộc sống ta mong muốn."
Đoàn Tiểu Bạch kinh ngạc không thôi, hắn không nghĩ tới một người trẻ tuổi như vậy lại có tâm cảnh cao siêu như thế, lúc Diệp Nhạc Sơn từ đi chức vị thủ tịch đại sư ở Đoàn Thiên Đường, cũng từng nói qua lời tương tự.
Vứt bỏ vinh dự giả tưởng, tìm về tâm thái ban đầu đối với đoán tạo. Chẳng lẽ người của trường phái truyền thống có phẩm chất cao quý như vậy ư?
"Nhiệt tình và lý tưởng của chúng ta nên đặt ở nơi nào cho hoàn mỹ?"
Đoàn Tiểu Bạch than nhẹ một tiếng, nói:
- Ta không phủ nhận, sau vinh dự sẽ cảm thấy lạc lõng, phương diện này, ta hẳn có tiếng nói vô cùng. Ta cũng thừa nhận, một mình một búa, một người hưởng thụ đoán tạo có lẽ tốt đẹp hơn. Nhưng nếu ngươi nhiệt tình với đoán tạo, nếu lòng ngươi mang lý tưởng, vậy ngươi làm sao có thể cam tâm dừng bước tại nơi này? Tin tưởng ta, tuy trên con đường theo đuổi đầy mệt mỏi và đau khổ, nhưng nó sẽ mang lại cho ngươi những trái ngọt cùng mỹ thực. Ngược lại, thời gian đó ngươi sống trong vô vị, lúc về già hối hận không kịp. Đứa trẻ, không nên cố chấp như vậy, cho tới cuối cùng chỉ là lãng phí tài năng của ngươi, đây là lời khuyên từ một người đi trước như ta.
Những lời này của Đoàn Tiểu Bạch phát ra từ nội tâm, hắn thường xuyên suy nghĩ về những câu nói của Diệp Nhạc Sơn, lặp đi lặp lại tự chất vấn bản thân, đoán tạo rốt cuộc là vì cái gì, vì lý tưởng, hay là vì vui vẻ?
Cuối cùng, hắn cho ra kết luận là … vì không phụ lòng cho những ngày mình đổ mồ hôi và nước mắt cho tấm lòng nhiệt tình với đoán tạo, vì không phụ lòng thời điểm mình khó khăn nhất, cho nên vẫn có thể nếm được quả ngọt.
Cảm thấy lời nói của Đoàn Tiểu Bạch phát ra từ tâm can, tâm thần Thẩm Phong không kiềm được nghiêm túc lên.
Mặc dù đối với với đoán tạo, nhiệt tình của Thẩm Phong rất có hạn, căn bản là không có cái lý tưởng đó, nhưng hắn biết không thể lấy đó làm lý do, đối mặt với thái độ chân thành của Đoàn Tiểu Bạch, hắn phải trả lời một cách nghiêm túc, thiện ý, phát ra từ đáy lòng.
Thẩm Phong trầm tư, cân nhắc sau đó nghiêm túc viết: "Nhiệt tình không phải vinh dự, mà là bản thân đoán tạo, đoán tạo ở nơi nào cũng là đoán tạo, ở trên sân khấu vạn người kính ngưỡng hay trong một căn phòng nhỏ bé đơn sơ, cũng không có gì khác biệt."
"Liên quan tới lý tưởng, ngài nói rất có lý, nhưng... điều kiện tiên quyết là phải có lòng cầu tiến, xấu hổ là ta không có cái đó. Rất nhiều người nói, con người nếu như không có lý tưởng, sống cả đời đều uổng, ta không đồng ý nhận định này, bởi vì lý tưởng không định nghĩa được tư cách con người. Có lẽ con người sống vô tri vô giác do không không có lý tưởng, nhưng không có lý tưởng cũng không phải là sống một cách hèn hạ vô tri. Khi làm công nhân vệ sinh, không phải là lý tưởng của ta, nhưng ta làm một chuyện để người khác hạnh phúc, ta hèn hạ vô vi ư?"
"So sánh với những người ôm lý tưởng trong ngực kia, một năm bọn họ kiếm mấy chục tỉ, quét dọn một gian nhà xí là chuyện nhỏ không cần quan tâm, nhưng đối với những người đi nhà vệ sinh sạch sẽ, thơm tho, không mất một phân tiền mà nói, ta so với sự tồn vong của xí nghiệp còn quan trọng hơn."
"Người sống chỉ cần không làm chuyện xấu, thì có chỗ để dùng, vô luận chỗ đó lớn hay nhỏ, ít nhất không phải hèn hạ vô vi, dùng những thứ lý tưởng kia bắt ép mọi người bỏ đi niềm vui bình thường, niềm vui của sinh hoạt tự do, là hành động lưu manh."
"Ta xem ra, không phải ai lợi hại hơn thì nhiệt tình hơn, cũng không phải có ai có lý tưởng đều xuất sắc! Cẩu Bất Lực, Chu Bát Kiệt, Cơ Thái Hiểu... Đều quá kém! Nhưng lòng nhiệt tình đối với đoán tạo của bọn họ so với ta đều không kém, có khi còn hơn ở đằng khác! Ta không để ý, càng không muốn trở thành vua đoán tạo, cũng không muốn đoán tạo ra thần khí. Ta chỉ muốn làm một người không buồn không lo, hưởng thụ đoán tạo, sau mấy thập niên, khi đã già, đột nhiên phát hiện ra, tác phẩm của mình đã chất đầy một căn nhà, chúng không hoàn mỹ cũng không tinh xảo, nhưng nhưng đều là kỉ niệm trân quý nhất, ta không có tiếc nuối."
"Ta hy vọng cả đời mình, không có cạnh tranh, không có khói súng, không có lừa gạt, nếu như có, đó cũng là tự mình thi đấu với mình, đây chính lý tưởng của ta."
Ba!
- Đây chính là lý tưởng của ngươi?
Thẩm Phong:
“Không sai, chính là nó!”