Chương 65: Ai? Là Ai?

Ngồi uống hết ba ly rượu và nhấm vài lát mồi trong nửa canh giờ, thì rốt cuộc vị tiểu công chúa ra vẻ thục nữ đó đang được hộ tống đi ra cửa hàng, nhẹ nhàng bước lên xe ngựa khiến thân ảnh mất hút trong vèn xe. Mười tên hắc y nhân hộ vệ đội ngũ xe ngựa mà tiếp tục hành tẩu trên con đường đông đúc ở đế đô, xung quanh không thể thiếu vài tên buôn dưa quần chúng ngước nhìn và bàn tán…

“Ừng ực…!”.

Tiểu Quỷ nốc nhanh ngụm rượu cuối cùng, để vài mai kim tệ trên bàn rồi đứng dậy… nhìn về hướng cỗ xe ngựa đang hành tẩu, miệng hắn nhếch lên nụ cười bỉ ổi mà âm thầm đi theo sau.



Tại một vùng cảnh đẹp ở ngoài rìa Gia Mã thánh thành, đoàn xe ngựa của tiểu công chúa Gia Mã hoàng thất đang dừng chân tại đây. Mười tên hắc y nhân tỏa ra bốn phía mà âm thầm bảo vệ vị tiểu công chúa đang vui đùa thưởng thức phong cảnh, thực chất thì nàng tới đây để tìm kiếm vài loại dược thảo để về luyện tập luyện đan.

Tuy được hoàng thất cung cấp tài nguyên đầy đủ, nhưng với tính nết ương bướng vốn có ở trong người, bên ngoài thì nàng giả trang thục nữ nên nàng rất muốn trải nghiệm cảm giác tự thân vận động, để mà đạt được những thành tựu trên con đường luyện dược a!

-“Ai…? Mau ra đây!”.

Sau khi tìm kiếm đủ dược liệu, nàng đang vui đùa với vài con hồ điệp bay lượn xung quanh. Bỗng nhiên vang lên một tiếng quát, những hắc y nhân tỏa ra xung quanh nhanh chóng tập trung lại. Khiến nàng giật mình trong bất ngờ, nhưng với tính cảnh giác được mãi dũa bởi hoàng thất, nàng rất nhanh được một hắc y nhân gần nhất hộ tống vào trong cỗ xe ngựa…

-“Khặc… khặc! Cảm giác không tồi a… hành động rất nghiêm ngặt, không hổ là vệ đội cao cấp của Gia Mã hoàng thất!”.

Cùng với tiếng cười đầy âm lãnh vang lên, xuất hiện trước mặt đám người là một hắc ảnh toàn thân vận hắc y rông thùng thình, khuôn mặt vặn vẹo được hắc khí bao phủ chẳng nhìn rõ được hình dạng. Chỉ có ánh mắt đỏ chót đầy quỷ dị đang nhìn mọi người, khiến bọn họ nhìn thấy mà sởn cả tóc gáy, tay để trên nhẫn trữ vật sẵn sàng lấy vũ khí ra, cũng không nhịn được mà run rẩy…

-“Ngươi là ai…! Biết bọn ta là người của Gia Mã hoàng thất rồi thì không mau cút xa. Ở Gia Mã thánh thành mà đυ.ng vào người của hoàng thất thì ngươi có là người của ba đại gia tộc, thì cũng không chịu nổi được lửa giận của hoàng thất đâu!”. Một tên hắc y nhân trong đó lấy dũng khí đứng ra mà nói.

-“Khặc khặc! Hoàng thất là cái thứ chó má gì… Dược Nham hái hoa đạo tặc như ta mà mắc gì phải sợ!”…

-“Á…!”.

-“Hí…!”.

Cùng với âm thanh đầy âm lãnh và bỉ ổi của hắc ảnh vang lên, thì trước mặt mười hộ vệ tiểu công chúa xuất hành lóe lên một phát. Không hề để bọn chúng làm ra động tác gì, hắc ảnh trước mặt bắn ra khí vụ với mùi hôi nồng nặc bao lấy bọn chúng mà không hề ảnh hưởng tới cỗ xe ngựa, chỉ khiến cho hai con tuấn mã kêu lên mà gục xuống không biết sống chết.

Độc dược khiến mười tên hắc y hộ vệ kêu la thảm thiết mà gục ngã hết xuống đất, độc thấm vào người thiêu đốt trong đó khiến cho đấu khí của bọn chúng hoàn toàn bị phong bế mà từ từ bị mất dần, nếu không kịp giải độc sau nửa canh giờ thì sẽ chết…

-“Tiểu công chúa… người chạy mau!”. Một tên hộ vệ trong đó ôm lấy chân hắc ảnh mà điên cuồng hét toáng lên.

“Ầm…!”.

Xe ngựa nổ tung, thân ảnh tiểu công chúa chật vật mà chạy về hướng ngược lại. Tiểu công chúa khuôn mặt hoảng sợ, vừa chạy vừa nhìn về phía các hắc y nhân đang liều mạng cho nàng chạy trốn, nước mắt không kìm được mà lăn dài trên má. Sau đó nàng cắn răng nắm chặt tay mà dồn hết sức vào để chạy…

-“Khặc khặc! Chạy đâu cho thoát khỏi siêu cấp hái hoa đạo tặc như ta…! Hôm nay có con mồi ngon để mà thoái mái hành hạ rồi!”.

Hơi hừ lạnh một tiếng, hắc ảnh hất văng đám ruồi bám chân ra xung quanh, nhìn về hướng vị tiểu công chúa đang thất tha thất thểu bỏ chạy. Nhìn sao cũng thấy đầy sinh động lòng người, miệng chép lên bàn tay rờ xuống hạ thể âm thanh đầy dâʍ ɖu͙© vang vọng khắp xung quanh.

Đám hộ vệ miệng chảy đầy máu, nhìn về phía tiểu công chúa với ánh mắt không cam lòng. Với tu vi của nàng thì sao có thể chạy thoát khỏi bàn tay của tên da^ʍ tặc này được.

Đúng như bọn chúng dự liệu, chỉ trong phút chốc tên da^ʍ tặc đó đã bế vị tiểu công chúa cao quý của bọn họ ngang hông hướng trở lại cỗ xe ngựa đổ nát.

-“Hu hu! Buông ta ra…!”. Tiểu công chúa bị hắc ảnh ôm nằm thẳng dưới nách hắn, khóc lóc mà vùng vẫy.

-“Khặc…! Vùng vẫy lên… vùng vẫy khiến ta thật kí©h thí©ɧ!”…

Âm thanh của hắc ảnh bên cạnh vang lên, khiến vị tiểu công chúa ngừng vùng vây, khóc lóc thảm thiết khi số phận của mình đã rơi vào tay da^ʍ tặc… Cuộc sống của nàng luôn trải đầy hoa, ai ngờ giờ đây đi ra ngoài dạo chơi bị hái hoa đạo tặc để ý, khiến tiểu công chúa như nàng ông trời không thương tiếc nàng đây mà…!

-“Các ngươi có muốn chiêm ngưỡng mỹ thể của công chúa không?”. Nhìn về phía mười tên hộ vệ hoàng thất đang khó khăn ngồi ở dưới đất cách đó không xa khi không thể động đậy, hắc ảnh cười dâʍ ɖu͙© nói.

-“Không muốn!”. Tiểu công chúa bị kẹp dưới nách hắn mà vùng vẫy kêu la.

-“Khặc khặc…! Không do nhà ngươi định đoạt rồi!”.

“Toạc…!”.

-“Không… các ngươi không được nhìn… hu hu! Mau thả ta ra… nếu ngươi động vào ta Gia Mã hoàng thất sẽ không tha cho ngươi đâu… ngươi có chạy đằng trời!”. Tiểu công chúa khóc lóc nhưng vẫn buông lời uy hϊếp nói. Khuôn mặt với nước mắt chảy dài, tuy bị tên da^ʍ tặc đê tiện này đè người xuống ở bụi cỏ mà xé quần áo, nhưng vẫn sắc lạnh nhìn chằm chằm hắc ảnh, như muốn gϊếŧ người vậy…

Nhưng chẳng xi nhê gì cả, âm thanh đang từ từ xé rách quần áo của nàng vang lên, bộ áo ngoài màu tím của nàng giờ đây đã rách toạc ra nhiều chổ, khiến cảnh xuân càng ngày càng tiết lộ…

Khi hắc ảnh đè tiểu công chúa xuống thì đám hộ vệ thất thần đi, ánh mắt bọn chúng đỏ rực lóe lên một phát như bị trúng thứ gì rồi cuối đầu không dám nhìn…

-“Đừng có cố… chỉ lát sau là ngươi sung sướиɠ mà thôi!”.

Tiếng cười dâʍ ɖu͙© của hắc ảnh vang lên khiến cho tiểu công chúa bất khuất cắn chặt răng, định tự vẫn nhưng đã bị tên đó nhanh chóng khống chế!.

Hai ma trảo của tên da^ʍ tặc đã nắm gọn bộ ngực hơi nhỏ của nàng mà xoa nắn, tuy không thể nhìn rõ diện mạo của hắn, nhưng nàng có thể biết được hắn đang nở nụ cười rất đê tiện…

Giờ đây nàng đã bị hắn phong bế tất cả kinh huyệt… ý lộn kinh mạch trong người. Muốn tự vẫn nữa cũng không thể được, mà chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt đầy sát khí.

Sinh sống trong hoàng thất nhiều năm, khiến nàng tâm trí rất kiên nghị đối với các thiếu nữ cùng lứa tuổi. Trinh tiết quan trọng nối liền với sự sống của các nữ nhân thơ ngây thì đối với nàng chẳng là gì cả.

Khi biết sinh ra trong hoàng thất mà thực lực không đủ thì cũng chỉ là công cụ để hoàng thất mai mối và phát triển thực lực mà thôi!... Nên nàng rất cảm ơn ông trời đã ban cho nàng độ thiên tài về luyện đan nên rất được gia gia và phụ hoàng yêu mến…

Chỉ cần qua hôm nay còn sống, thì nàng sẽ chỉ có một nỗi khát vọng duy nhất là thực lực tăng lên, trở thành một luyện dược sư cao cấp, huy động quần hùng mà tự tay tìm đến và gϊếŧ chết tên cầm thú này mà thôi!

Nhưng sâu trong lòng nàng là nỗi khát vọng của thiếu nữ, có được tình yêu thiêng liêng với chàng bạch mã hoàng tử trong mộng. Giờ đây chỉ cần nam nhân nào có thể cứu thoát nàng ra khỏi tên da^ʍ tặc đê tiện này.

Anh hùng cứu mỹ nhân… giai nhân lấy thân báo đáp… thiếu nữ nào chẳng mơ mộng như vậy… thì nàng có thể trao thân cho hắn hết thảy a!

“Ưm!”.

Nghĩ đến thế mặt nàng đỏ ửng lên mà rên nhẹ, không biết có phải là do suy nghĩ trong lòng, hay là do tên da^ʍ tặc đê tiện đây đang xoa nắn và rờ mó khắp cơ thể nàng khiến nàng động tình đây…

-“Khặc… khặc! Da^ʍ nữ mà cũng bày đặt lập đền thờ trinh tiết! Hôm nay ngươi là của ta… để xem con gái hoàng thất đặt ở dưới thân hung hăng mà phát tiết thì cảm giác chắc thoải mái lắm đây!”. Hắc ảnh cười đê tiện nói.

“Toạc!” một tiếng, hạ thân của nàng mát lạnh nội y màu tím nhạt hiện ra, mắt nhắm chặt lại âm thầm chịu đựng số phận…

-“Là ai?”…

Nhưng cảm giác được gì đó tên da^ʍ tặc dừng lại hành động đang móc tay từ trong người hắn ra mà hét lạnh. Khiến tiểu công chúa giật mình mở mắt ra, trong ánh mắt vui mừng của nàng, hắc ảnh đứng dậy mà nhìn ngó xung quanh…

-“Ha ha! Cuối cùng cũng để bổn công tử tìm được ngươi! Hôm nay ngươi đừng hòng chạy thoát!”.

Xuất hiện trước mặt đám người là một thanh niên cũng toàn thân mặc hắc y, thân cao một thước tám với cơ thể thon gọn nhưng đầy sức mạnh. Phía trên là khuôn mặt góc cạnh cùng với đầu tóc ngắn phá cách đầy nam tính, đang mỉm cười nhìn về phía đám người…

-“Tên khốn! Ngươi lại đến phá đám…”. Hắc ảnh hét lên đầy tức giận mà lao tới, hắc vụ phóng tới trước người tên thanh niên đó.

“Ầm!”.

Hắc y thiếu niên vung tay lên, nhẹ nhàng xua tay hắc vụ mà lao thẳng tới tên da^ʍ tặc…

“Rầm… rầm… rầm!”.

Nhìn hai thân ảnh màu đen lao vào đánh nhau trên không trung, khiến đám người Gia Mã hoàng thất đang bị ở dưới đang bị khống chế rung động không thôi… Nhìn tình cảnh chiến đấu đó khiến tiểu công chúa và đám người hộ vệ của nàng cười khổ khi buông lời uy hϊếp lúc nãy…

Vô vàng đấu kỹ huyễn lệ được hai người thi triển ra va chạm vào nhau vang lên âm thanh chói tai…

-“Bát Cực Băng…! Chết đi…”.

Hắc ảnh với tử sắc vân dực lướt nhanh tới, một quyền mang theo kình băng đầy sát khí phóng thẳng tới hắc y thiếu niên.

-“Bát Quái Hồi Thiên Chưởng! Phắng đi…”. Hắc y thiếu niên với đôi hắc dực sau lưng, mỉm cười đầy bá khí mà xoay một vòng 360 độ. Đồ án Âm Dương trắng đen rực rỡ xuất hiện trên không trung, một vòng sáng bạc hiện ra. Phản lực thật mạnh đẩy đấu kỹ mang theo kình khí lạnh đầy trời cùng với tên da^ʍ tặc đang lao tới, ầm vang một tiếng thật lớn, phắng thẳng xuống dưới mặt đất khiến bụi bay lên mù mịt…

Tiểu công chúa đang nằm chàng hảng dưới mặt đất, không quan tâm đến xuân quang tiết lộ ở ba điểm nhạy cảm của mình, à mà quan tâm được thì cũng đâu làm gì được khi đã bị phong bế hành động toàn thân.

Ánh mắt long lanh óng ánh chăm chú nhìn thân ảnh hắc y thiếu niên đã tạm thời cứu mình ra khỏi ma trảo của tên da^ʍ tặc, khuôn mặt đã bớt hoảng sợ lại, thay thế vào đó là khuôn mặt ửng đỏ của thiếu nữ động tâm xuân…

Do ánh mắt của tiểu công chúa quá chăm chứ, nên thiếu niến đó cảm ứng được mà nhìn xuống mặt đối mặt với nàng, khiến mặt nàng càng đỏ rực lên, lòng xuân dao động kịch liệt…

-“Diễm Phân Phệ Lãng Thước!”.

Bụi mù tản đi, thân ảnh chật vật của hắc ảnh trong áo bào lộ ra một đôi tay trắng, đang cầm lấy một cự kiếm màu đen khổng lồ mà phóng tới thiếu niên với vẻ phong trần nàng lo lắng không thôi mà âm thầm cầu nguyện…

Theo tiếng quát của hắc ảnh vang lên, thiên địa năng lượng đột ngột lưu động, bằng mắt thường cũng có thể thấy được vô số dòng năng lượng như bị hấp dẫn, điên cuồng quán chú vào cự kiếm trong tay hắn. Mà theo năng lượng điên cuồng quán chú vào, cự kiếm trong tay phóng thích nhiệt độ càng kinh khủng, ngày càng nóng cháy, những đường vân kì dị trên cự kiếm giờ phút này đã toả ra ánh sáng tử sắc…

Năng lượng mãnh liệt cùng với uy thế hủy thiên diệt địa lao tới sát bên người thiếu niên hắc y vẫn còn đang thất thần khi nhìn nàng. Nhìn thiếu niên đang rơi vào hiểm cảnh do hành vi ngắm nhìn của nàng, khiến tiểu công chúa đau lòng nhắm mắt lại mà không dám nhìn. Hai giọt lệ từ khóe mắt nàng rơi ra chảy dài trên má, cảm thấy tủi thân khi ông trời đã lấy hết những thứ quý giá đã tặng cho nàng từ nhỏ đến giờ trong vòng chưa được một ngày…

-“Thiên Chiếu Chi Thuật!”.

“Xì xèo…!”.

-“ÁÁÁÁÁÁ!”.

Âm thanh kêu la đau đớn có phần dâʍ ɖu͙© của hắc ảnh vang lên, nghe âm thanh đã từng khiến nàng run sợ đó, giờ đây chẳng còn sợ hãi nữa. Trên dung nhan tinh xảo nhất thời lộ ra nét vui vẻ mà nhanh chóng mở mắt ra. Mắt đẹp nhìn thẳng vào thân ảnh hắc y thiếu niên trên không trung… vui mừng quá dỗi mà nước mắt không kìm được tiếp tục chảy dài nhìn hắn không thôi!

-“Khặc… khặc! Tên quỷ nhà ngươi… ngươi chỉ gϊếŧ được một phân thân của ta mà thôi! Một ngày nào đó ta từ từ tu luyện lại… trở lại mà tìm đến ngươi báo thù!”. Hắc ảnh bị hắc hỏa bao trùm thiêu đốt mà vẫn cười đê tiện nói.

-“Bớt nói nhảm… nhà ngươi đến bao nhiêu ta gϊếŧ bấy nhiêu!”. Hắc y thiếu niên lòng đầy tự tin nói.

“Ầm…!”.

Hắc hỏa trên không dập tắt, cùng với thân ảnh của tên da^ʍ tặc đã bị đốt thành tro bụi…

Nhìn trận chiến giữa hai cường giả ít nhất là Đấu Hoàng trở lên khiến bọn hộ vệ Gia Mã hoàng thất chưa thể hoảng hồn lại…

Trong ánh mắt đầy rung động của tiểu công chúa, thiếu niên mặc hắc y với mái tóc ngắn lấy ra một cái áo choàng màu đen để trước mặt, hắc sắc vân dực sau lưng vũ động, nhanh chóng bay xuống trước người tiểu công chúa mà trùm lên người nàng, che đi xuân quang tiết lộ…

Bày tay nhanh chóng điểm lê trên các bộ vị của nàng, đấu khí ôn hòa truyền vào trong cơ thể nàng mà giải trừ phong bế. Nhẹ nhàng vịn nàng ngồi dậy, ánh mắt đầy quan tâm nhìn vị tiểu công chúa trước mặt, hắc y thiếu niên mỉm cười nói:

-“Nàng không sao chứ?”.

-“May mắn ta đến kịp… nàng là nữ nhân đầu tiên ta cứu được từ tay siêu cấp hái hoa đạo tặc kia đấy! Còn những nữ nhân còn lại đều hương tiêu ngọc vẫn”. Hắn uất hận mà tiếp tục nói.

-“Cảm ơn công tử! Nhờ chàng mà tiểu nữ mới thoát khỏi móng vuốt của tên da^ʍ tặc đó! Không biết báo đáp như thế nào đây!”. Tiểu công chúa sau định thần lại mà khẽ cười nói.

-“A…! Không sao… chỉ tiện tay mà thôi! Mà ta cũng chưa gϊếŧ được hắn!”. Hắc y thiếu niên xua tay nói.

-“Ta tên là Nguyệt Nhi… không biết công tử quý danh là gì?”. Nghe vậy, tiểu công chúa nhìn hắn với ánh mắt long lanh, mặt đỏ lên mà lí nhí hỏi thăm. Hơi thở toát ra từ người hắn khiến nàng có cảm giác gần gủi không thôi, nhìn vẻ mặt góc cạnh đầy nam tính ở cự li gần, khiến nàng kìm không được mà tim đập thình thịch…

-“Ồ…! Tên nàng thật đẹp…! Ta tên là Quỷ… nàng có thể gọi ta là Tiểu Quỷ cũng được!”. Hắc y thiếu niên nhìn nàng mà không nhịn được thầm khen: “Tên đẹp như người vậy!”. Làm Nguyệt Nhi đỏ mặt không thôi mà không dám nhìn hắn, xuân tâm nàng giờ đây đang rộn rạo trước Tiểu Quỷ mất rồi…!

……

----------

(Cầu like mỗi chương! Thanks!)