Chương 4: Huân Nhi Và Thiên Tài Rơi Rụng

Tháng sau... ở Tiêu gia.

Sau mấy ngày theo dõi và thám thính được chổ ở của Cổ Huân Nhi trong biệt viện Tiêu gia, biết được Tiêu Viêm vẫn chưa hành sự gì với Cổ Huân Nhi. Thích Tiểu Quỷ quyết định đêm nay sẽ ra tay tập kích, gạc chân thằng cu Tiêu Viêm để tạo hảo cảm sau này dễ thu Huân Nhi vào hậu cung. “Hehe!”.

Đêm đến, Thích Tiểu Quỷ đang đi tới chổ Cổ Huân Nhi thì thấy một bóng đen lén lút đi phía trước và dừng lại trước cửa phòng Cổ Huân Nhi ở. Nhìn kỹ thì ra đó là thằng nhóc Tiêu Viêm đang lém la lém lút chuẩn bị mở cửa phòng, thấy vậy Thích Tiểu Quỷ nhanh chân chạy tới cho vung chưởng cho một phát vào gáy đánh nó bất tỉnh rồi lột sạch quần áo đem ra bụi cây gần đó.

-“Phì! Nhỏ mà đòi thâu hương trộm ngọc, việc đó để ta đây làm cho”. Thích Tiểu Quỷ phun nước miếng nói rồi quay lại căn phòng, lén lút mở cửa đi vào trong.

Phòng cũng không rộng lắm chỉ vài mét vuông có một cái bàn và một cái giường. Đi lại gần giường thì Thích Tiểu Quỷ thấy trên giường có một nữ hài dễ thương với khuôn mặt ắt hẳn lớn lên sẽ trở thành mỹ nhân, đang nằm ngủ say trên giường với hơi thở không ổn định.

Sau khi đánh giá trong giây lát, Thích Tiểu Quỷ hỏi: “Giờ làm sao thâu hương đây Tiểu Nhi Tử?”.

-“Quỷ đại ca cần phải vận chuyển Âm Dương Nghịch Chuyển Quyết tiếp xúc thân thể truyền đấu khí vào để ôn dưỡng kinh mạch cùng cốt cách Cổ Huân Nhi là được, làm đi làm lại mỗi đêm sau bảy ngày là khỏi. Còn quá trình trị liệu, thâu hương như thế nào thì Quỷ đại ca cứ thoải mái mà làm”. Tiểu Nhi Tử hèn mọn nói.

Thích Tiểu Quỷ sáng mắt, luồng tay vào vạt áo Cổ Huân Nhi bắt đầu quá trình trị liệu mát xa toàn thân…

Vài phút sau… Thích Tiểu Quỷ đầu đổ đầy mồ hôi bước ra khỏi phòng quay về nơi ở của mình. Đi được vài đoạn thì có tiếng hét chói tai vang lên của một nam hài vang lên đó là tiếng của Tiêu Viêm, nghe vậy Thích Tiểu Quỷ cười nói: “Biết điều thì chừa đi nghe cu, sau này còn bắt gặp mày nữa là không may như hôm nay đâu”.

Bày ngày thấm thoát đã đến, sau mỗi đêm trị liệu mát xa thì hôm nay chuẩn bị hoàn tất kết thúc quá trình trị liệu cuối cùng thì Cổ Huân Nhi đang nằm trên giường mở mắt ra, đỏ mặt nhìn Thích Tiểu Quỷ và lí nhí nói: “Cảm ơn huynh! Ta là Tiêu Huân Nhi, người thân của tộc trưởng Tiêu gia, còn huynh tên gì?”.

-“Ta là Tiểu Quỷ, cháu ngoại của một vị trưởng lão trong Tiêu gia mới mất tháng trước đó”. Thích Tiểu Quỷ đang hành sự thì bặt bắt tại trận, rút nhanh tay đi chổ khác, đỏ mặt nói.

-“Muội đừng hiểu lầm, tay ta chỉ giúp muội trị liệu thui”. Thích Tiểu Quỷ xấu hổ giải thích.

-“Ta biết chứ! Nhưng ta cũng là nữ hài tử đó, làm gì có đạo lý động chạm đến nữ hài tử thân thể, nếu vậy thì ta… sẽ đi theo huynh… hừ… hừ”. Tiêu Huân Nhi xấu hổ nói.

-“Thế Huân Nhi sau này gọi ta là Tiểu Quỷ ca ca là được”. Thích Tiểu Quỷ sáng mắt nói.

-“Vâng! Tiểu Quỷ ca ca”.



-“Ting! Chúc mừng Quỷ đại ca hoàn thành nhiệm vụ ẩn [Tạo độ hảo cảm với Cổ Huân Nhi] nhận được: đôi mắt Tả Luân Nhãn, 200 [Điểm vinh dự]”.

-“Kích hoạt nhiệm vụ sử thi [Hành thiên hạ], nhiệm vụ mô tả: đoạt nữ nhân của Tiêu Viêm trong nguyên tác, bao gồm các nhiệm vụ chi nhánh: [Thu Huân Nhi],… Phần thưởng mỗi nhiệm vụ: vật phẩm, chức năng ngẫu nhiên, 1000 [Điểm vinh dự]. Không hoàn thành phạt liệt dương 1000 năm”.

-“Đôi mắt Tả Luân Nhãn có ba kỹ năng theo ba cấp độ như trong Nhị Thứ Nguyên Naruto, Quỷ đại ca dung hợp không?, khi dung hợp thì sẽ ở trạng thái cấp độ một”.

-“Dung hợp…!”.

Thích Tiểu Quỷ mở mắt ra tròng đen của mắt chuyển sang màu đỏ rực và xuất hiện một dấu phẩy ở phần rìa lóe lên rồi nhanh chóng biến mất. Nhìn Huân Nhi yy thầm nghĩ: “Trước hết chăn rau cho tốt rồi sau này hái, giờ về tu luyện để hoàn thành nhiệm vụ khác thui”.

……

……

“Đấu Khí: Ba đoạn!”.

Nhìn bốn chữ to lớn có chút chói mắt trên trắc nghiệm ma thạch, thiếu niên mặt không đổi sắc, thần sắc tự tin quay đầu đi xuống đài trắc nghiệm đấu khí đi xuống cuối hàng nơi có thân ảnh áo tím, mỉm cười bước tới.

-“Tiêu Quỷ, đấu lực, ba đoạn! Cấp bậc: Cấp thấp!”.

Bên cạnh trắc nghiệm ma thạch, một vị trung niên nam tử, thoáng nhìn tin tức trên bia, ngữ khí hờ hững công bố…

Trung niên nam tử vừa nói xong, không có gì ngoài ý muốn, đám người trên quảng trường lại nổi lên trận trận châm chọc tao động…

-“Ba đoạn? Hắc hắc, quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, “Thiên tài” này một năm rồi vẫn dậm chân tại chỗ a!”.

-“Ai, phế vật này thật sự làm mất hết cả mặt mũi gia tộc”.

-“Nếu ngoại công của hắn có nhiều cống hiến cho gia tộc, loại phế vật này đã bị đuổi khỏi gia tộc tự sinh tự diệt rồi, làm gì còn có cơ hội ở gia tộc ăn không ngồi rồi được”.

-“Ai…, một trong hai thiên tài thiếu niên năm đó của Văn Ô Thản thành, tại sao hôm nay lại lạch phách thành bộ dáng này cơ chứ?”, “So sánh với Tiêu Viêm thiếu gia mà khác một trời một vực”.

-“Ai mà biết được? Có lẽ do làm việc gì đó trái lương tâm, làm thần linh nổi giận đó mà… nó không biết dị hay sao mà mặt mủi vẫn tỉnh queo thế, còn đeo bám Huân Nhi tiểu thư nữa chứ!”.

Chung quanh truyền đến tiếng cười nhạo cùng thanh âm tiếc hận, dừng ở trong tai của thiếu niên tựa như một con gió thổi qua tai. Thiếu niên chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt chất phát non nớt với làn da rám nắng, con người đen nhánh nhẹ nhàng đảo qua đám bạn cùng lứa tuổi đang trào phúng xung quanh, khỏe miệng thiếu niên nở nụ cười trào phúng nhìn thiếu nữ áo tím bên cạnh nói:

-“Huân Nhi! Huynh có làm gì đâu mà họ nói lắm thế, chắc ghen ghét huynh với muội gần nhau như thế này chứ gì! Mơ tưởng, không có cửa đâu”.

-“Hihi…! Sao đấu khí của Tiểu Quỷ ca ca càng ngày càng tụt thế, không phải do muội đấy chứ”. Tiêu Huân Nhi e thẹn nói.

-“Chắc thế, nếu huynh bị đuổi ra Tiêu gia muội nuôi huynh nhé! Huân Nhi, muội phải đền bù tổn thất tinh thần lẫn thể xác cho huynh chứ, mấy năm nay huynh cực khổ quá”. Thích Tiểu Quỷ giả vờ đau buồn nói.

-“Không được, nam tử hán đại trượng phu thì sao để nữ tử nuôi được...! Thấy ghét!!!”. “Đền bù gì! Mười năm này chẳng phải Tiểu Quy ca ca…! Thui tí nữa vô khuê phòng muội có cái ni cần đưa huynh”. Tiêu Huân Nhi đỏ mặt lí nhí nói.

Nghe vậy Thích Tiểu Quỷ liếc Tiêu Huân Nhi với khuôn mặt hèn mọn làm cho Huân Nhi đỏ mặt cuối đầu không dám nhìn, nghĩ thầm: “Mười năm, cái gì cũng làm…, rờ thì cũng rờ hết rồi..., chín mọng rồi…, phải hái mới được”.



-“Người tiếp theo, Tiêu Huân Nhi!”.

Trong lúc Thích Tiểu Quỷ đang yy và âm thanh huyên náo của đám người, thanh âm của trắc nghiệm viên lại vang lên.

Theo đó là một cái tên thanh nhã vang lên, đám người bỗng trở nên im lặng, ánh mắt đều dịch chuyển.

Tại nơi ánh mặt tụ hội, một thiếu nữ áo tím đang đạm nhã đứng đó, khuôn mặt non nớt khi điều chỉnh đã bình tĩnh, không vì bị mọi người chú ý mà thay đổi chút nào.

Thiếu nữ khí chất lãnh đạm tựa như đóa sen mới nở, tuổi nhỏ đã có khí chất thoát tuc, khó có thể tưởng tượng sau này lớn lên, thiếu nữ này sẽ khuynh quốc khuynh thành đến mức độ nào.

Khẽ bước tới, thiếu nữ tên Tiêu Huân Nhi đi tới phía trước ma thạch bi, bàn tay nhỏ bé đưa lên, ống tay áo theo đó mà chảy xuống, lộ ra da thịt trắng nõn nà, sau đó đặt nhẹ tay lên bia đá…

Sau một khoảng trầm tĩnh, trên thạch bia hiện lên ánh sáng chói mắt.

“Đấu khí: Chín đoan! Cấp bậc: Cao cấp!”.

Nhìn mấy chữ trên thạch bia, giữa sân trở nên tĩnh lặng.

-“Đã tới chin đoạn rồi, thật khủng bố mà! Giới trẻ của gia tộc chỉ có Tiêu Viêm thiếu gia là vượt qua và xứng với Huân Nhi tiểu thư a”. Yên tĩnh qua đi, các thiếu niên xung quanh đều không tự chủ nuốt ngụm nước miếng, ánh mắt tràn ngập kính sợ và ao ước.

Đấu khí, con đường bắt buộc phải đi qua của mỗi đấu giả, sơ giai đấu khí chia từ một đến mười đoạn, đấu khí trong cơ thể đạt tới mười đoạn, là có thể ngưng tụ đấu khí toàn, trở thành một đấu giả được người khác tôn trọng.

Nhìn tin tức trên thạch bia, khuôn mặt hờ hững của trung niên trắc nghiệm viên bên cạnh cũng lộ ra một tia mỉm cười hiếm hoi, đối với cô gái thoáng dùng âm thanh cung kính nói: “Huân Nhi tiểu thư, nửa năm sau, tiểu thư hẳn sẽ có thể ngưng tụ đấu khí toàn, nếu thành công, mười bốn tuổi trở thành một đấu giả chân chính, tiểu thư sẽ là người thứ hai của Tiêu gia trong trăm năm nay!”.

-“Cám ơn!”. Thiếu nữ khẽ gật đầu, khuôn mặt bình thản không vì được hắn khích lệ mà vui sướиɠ, im lặng xoay người, dưới ánh mắt nóng bỏng của mọi người, chậm rãi đi đến cuối đám người, tới trước mặt thiếu niên đang đang nở nụ cười động viên.

-“Tiểu Quỷ ca ca! Chúng ta đi thôi!”. Thiếu nữ dừng chân, đối với Thích Tiểu Quỷ cung kính cúi người, trên khuôn mặt xinh đẹp, cư nhiên lộ ra nụ cười thanh nhã khiến các cô gái chung quanh cũng phải trở nên ghen tị.

-“Được…!”.

Rồi cả hai sóng vai chậm rãi bước đi ra khỏi quảng trường sau đó bỏ lại tiếng sói tru cùng tiếng ghen tị ở lại phía sau.

……