Cuối cùng Hàn Chấn vẫn không được cho ra ngoài. Hà Cẩn Nhiên dựng một trận pháp cao cấp ở Tử Đàn Phong, trừ phi có tu sĩ Kim Đan tiến đến phá trận, bằng không trước khi Hà Cẩn Nhiên trở về, cậu sẽ luôn bị nhốt trong động phủ.
Hàn Chấn nằm trên giường lớn không còn gì luyến tiếc, đau xót nói với hệ thống: “Mất 5 năm, nào ngờ nhiệm vụ vẫn thất bại, có số cả rồi.”
Hệ thống an ủi: “Vẫn chưa tới phút cuối mà, đừng tử bỏ, bạn xem người ta ở World Cup giây cuối cùng còn ghi được bàn, biết đâu ngày nào đó bạn cũng có cơ hội thì sao.”
Hàn Chấn nói: “Cuộc sống không giống sân bóng nhiều chuyện bất ngờ ngoài ý muốn.”
“Chẳng lẽ bạn không thấy cuộc sống của bạn bây giờ giống tiểu thuyết lên voi xuống chó ư?”
“Vậy thì.” Hàn Chấn suy nghĩ nói với hệ thống: “Một khi đã như vậy, mày có thêm được bug gì cho tao không? Chẳng hạn như giúp tao chạy ra khỏi đây.”
Hệ thống im lặng một lúc rồi nói: “Xin lỗi, không thể, dù sao đây cũng không phải teenfic đến pháo hôi cũng mở được bàn tay vàng.”
Hàn Chấn: “……”
Hệ thống rác rưởi, có ích gì??
Hệ thống: “Đừng cho là tôi không nghe thấy bạn chửi tôi.”
Hàn Chấn rất muốn đấm chết hệ thống, nhưng cậu nhịn. Con đường nào cũng dẫn tới thành Rome, cậu cũng không phải loại người ngồi chờ chết. Sau khi lật tung n cái túi trữ vật, cậu cuối cùng cũng phát hiện ra một bảo vật —— quyển trục Kim Đan kỳ mà La chưởng môn tặng ở đại điển đạo lữ.
Theo lý thì thứ này hẳn cũng tương đương tu sĩ Kim Đan kỳ. Cậu ôm ý nghĩ coi ngựa chết như ngựa sống, tùy tay ném quyển trục ra ngoài cửa.
Đoàng! Rầm rầm!
Đất rung núi lở, điểu thú gào rống.
Thoáng chốc, cả tòa Tử Đàn Phong đã rung lắc dữ dội, giống như bị ai đó chém vào giữa thành hai nửa, sườn núi sụp đổ, cây cối ngã xuống.
Ngay cả động phủ của Ân Húc cũng chia năm xẻ bảy, sụp đổ lầm rầm, tan tành giữa đất.
Hàn Chấn vươn một bàn tay, mặt mày lấm lem bò ra từ bãi đổ nát. Cậu vừa định ăn mừng với hệ thống vì tìm được đường sống trong chỗ chết, ngẩng đầu lên lại phát hiện bạt ngàn mãnh thú đang nhìn chòng chọc vào cậu như hổ rình mồi.
Hàn Chấn: “Vãi, hệ thống, xảy ra chuyện gì thế?”
Hệ thống: “…… Giờ làm gì có thời gian nghĩ chuyện này nữa, chạy mau ông cháu ơi!”
Thân thể Hàn Chấn cử động nhanh hơn hẳn đầu óc, lấy ra sức mạnh chạy thi 800 mét thời cấp 3 co giò bỏ chạy.
Nhưng lũ dã thú rừng rú đó cũng toàn là kiện tướng thể dục thể thao, con này nhanh hơn con kia, ngươi tranh ta đoạt, quyết không bỏ qua.
Hàn Chấn thở hồng hộc chạy như điên, cảm giác thân thể lâu ngày không được rèn luyện của mình như vỡ thành từng mẩu xương khô, chốc lại phát ra tiếng lạch cạch. Cậu quay đầu nhìn đàn thú hung hãn phía sau, khóc òa: “Tao vẫn còn là trẻ con mà, tại sao lại đối đãi tao như thế chứ?”
Hệ thống chỉ có thể cổ vũ ký chủ đáng thương, “Chạy đi chạy đi, tiếp tục chạy! Nhanh nữa lên! Tiêu rồi, có con sói sắp đuổi kịp! Đúng đúng, chính là như vậy, giữ nguyên tốc độ, thắng lợi đã ở ngay trước mắt!”
Cuối cùng, sắp chạy đến khu vực xung quanh nội cần các, Hàn Chấn thấy tia sáng hi vọng le lói.
Đệ tử từ trúc cơ kỳ trở lên của Thanh vân phái đều bị phái lên chiến trường tiên ma, để lại một đám người già phụ nữ trẻ em cùng đệ tử Luyện Khí kỳ, giờ đang tụ tập trên quảng trường, cắn hạt hướng dương nói chuyện phiếm, còn có người mở sòng cá cược tiên ma ai thua ai thắng.
“Sư đệ đừng hoảng sợ, có Ân Húc Đạo Quân, Thanh vân phái chúng ta nhất định sẽ thắng.”
Thiếu niên áo lam bị gọi sư đệ nhíu mày nói: “Nhưng ta nghe nói mấy năm gần đây Ma giới hưng thịnh, chính đạo suy thoái……”
“Toàn nói xàm! Ân Húc Đạo Quân chúng ta đã đột phá Xuất Khiếu kỳ, khua tay là có thể tiêu diệt một đám gà mờ Ma tộc.”
Sư huynh đắc ý nói.
“Sư huynh, ngươi có cảm giác mặt đất đang chấn động không……”
Thiếu niên bỗng nhiên cảm thấy không ổn.
“Hả? Đâu có, là ảo giác của ngươi đó chứ.”
Trong lúc đang nói chuyện, hai người đột nhiên thấy đàn thú bạt ngàn cách đó không xa, lập tức sợ tái mặt. Thoáng chốc, tiếng gào thét đã vang lên liên tục khắp quảng trường, mọi người nối đuôi nhau thoát ra hướng khác.
“Á á á sư đệ thật là khủng khϊếp quá!”
Sư huynh nhân loạn nắm lấy tay sư đệ.
Sư đệ ngoảnh mặt lại, thoáng nhìn hàng đầu tiên của đàn thú, lờ mờ trông thấy một bóng người đang chạy.
Hắn ngập ngừng nói: “Sư huynh, hình như đằng đó có người.”
“Kệ hắn là người hay ma.” Sư huynh thở dốc nói: “Hai ta chạy trốn mới quan trọng!”
Sư đệ lấy lại tinh thần, cùng sư huynh tay trong tay tâm liền tâm, chạy nhanh hơn thỏ, mất bóng.
Hàn Chấn vốn tưởng rằng mấy tu sĩ đó sẽ vươn tay cứu trợ: “……”
Vãi, mấy người kia là đbgr à.
Hệ thống ở bên cạnh nói: “Kiên trì thêm một lúc, chạy đến tiên ma chiến trường sẽ có người cứu ngươi.”
“Đứng nói không đau eo.” Hàn Chấn tức giận ngút trời, “Có giỏi mày chạy từ đây đến tiên ma chiến trường đi? Xem có mệt chết không.”
Hệ thống lạnh lùng: “Hoặc là bạn có thể lựa chọn bị mấy con thú đằng sau ăn.”
“Tao…… chạy……”
Hàn Chấn cảm thấy mình chỉ còn thiếu chút nữa là tử vong tại chỗ.
“Nhưng tại sao đám thú dữ đó lại muốn bám theo tao?”
Hệ thống nghĩ ngợi, đáp: “Chắc vì bạn ném quyển trục kia phá hoại nhà chúng nó, cho nên chúng nó hận bạn thôi.”
****** ****** ****** ******
Tiên ma chiến trường.
Trời đất âm u, thi chất đầy đất, máu chảy thành sông.
Cuồng phong gầm gào, xen lẫn mùi tanh buồn nôn. Tiếng trống rung trời, tu sĩ chính đạo múa trường kiếm chém gϊếŧ giằng co với ma vật, cướp đi tính mạng đối phương như xén cỏ.
Ở trên chiến trường, mạng người là thứ không đáng giá nhất.
Trên đỉnh mây, La Thịnh Ly mặc áo bào xanh đang nghiêm mặt. Lệnh Hồ Sở đứng bên cạnh hắn, cũng cảnh giác quan sát bốn phía, phòng ngừa ma tu hiểm đánh lén.
Một năm trước, bọn họ tu thành chính quả, kết làm đạo lữ.
La Thịnh Ly thở dài khẽ, “Không thể ngờ lần này thực lực Ma giới lại mạnh tới vậy.”
Lệnh Hồ Sở nói: “Có Ân Húc ở đây, hẳn là có thể so bì cao thấp với ma đầu Lệ Đại Hải kia.”
Vừa xong câu, mây mù đã cuồn cuộn. Nam tử áo đen sừng sững giữa trời cao, lạnh lùng nói: “Giao Hàn Chấn ra đây, ta sẽ lập tức lui binh.”
Hà Cẩn Nhiên đứng đối diện gã mặt vô cảm, chỉ nói đúng hai chữ: “Nằm, mơ!”
Lệ Đại Hải cười ngạo nghễ, “Một khi đã vậy, đừng trách ta vô tình! Ta đã sớm chướng mắt đám lừa trọc chính đạo các ngươi, hôm nay Ma giới ta sẽ huyết tẩy Thanh vân phái!”
Hà Cẩn Nhiên vung kiếm, linh lực mênh mang ngợp trời mãnh liệt tràn về phía Lệ Đại Hải, vây người không chỗ trốn như thiên la địa võng.
Còn Lệ Đại Hải không hổ là công chính, chỉ nhẹ nhàng vươn tay đã xua tan thế công từ hắn.
Gã khinh thường: “5 năm không gặp, ngươi chỉ có chút bản lĩnh đó?”
Mặt Hà Cẩn Nhiên sa sầm xuống, hắn đang muốn tiếp tục giằng co với Lệ Đại Hải, lông mày chợt dựng, động tác chậm trễ chốc lát.
Lệ Đại Hải tóm được nhược điểm này, lập tức tung tuyệt chiêu về phía Hà Cẩn Nhiên, thoáng chốc đã thành nằm kèo trên.
Hai người vật lộn không phân thắng bại, người xem bên dưới cũng căng thẳng vô cùng. Thế trận càng gay go, sắp sửa tiến đến thời khắc quyết định cao thấp thì…
“Cứu vớiiii!!”
Giờ phút này, mặt đất như thể rung chuyển, tiếng ai đó kêu thảm thiết xuyên qua biển mây, tới thẳng chân trời.
Mọi người quay đầu lại nhìn, một làn sóng mãnh thú đang lao từ chân núi đằng xa đến. Mà một thiếu niên bạch y trông hết sức quen thì đang bị bầy thú đuổi chạy như điên.
Khung cảnh này vừa quái dị vừa hoang đường, trong bi tráng lại xen lẫn mắc cười.
Lệnh Hồ Sở kinh ngạc hô: “Người nọ chẳng lẽ là Hàn Chấn?”
“Vậy hỏng rồi……”
La Thịnh Ly biến sắc. Lần này Ma giới xuất động đại quân chính là vì Hàn Chấn, nghe nói Ma Tôn Lệ Đại Hải kia tuyên bố có thế nào cũng phải chiếm được đạo lữ của Ân Húc Đạo Quân.
Tạm thời chưa bàn đến yêu hận tình thù được đồn dại, nhưng nhìn độ sủng ái của Hà Cẩn Nhiên đối với Hàn Chấn trong năm năm nay…… La Thịnh Ly không dám tưởng tượng Hàn Chấn rơi vào tay Lệ Đại Hải sẽ dẫn đến hậu quả ra sao.
Lệ Đại Hải liếc mắt nhìn Hà Cẩn Nhiên, nói lạnh nhạt: “Tạm dừng tay, đi cứu hắn.”
Bàn tay Hà Cẩn Nhiên nắm chuôi kiếm nổi đầy gân xanh, dẫu hắn đang phẫn nộ nhường nào, giây phút này cũng chỉ có thể gật đầu.
Hai vị đại lão Xuất Khiếu kỳ chẳng mấy chốc đã cứu được Hàn Chấn, nhưng giữa hai người là thiếu niên, thành ra không dễ bề động thủ. Tuy bọn họ đều hận không thể chém đối phương làm tám khúc, nhưng lại sợ ngộ thương Hàn Chấn.
Hàn Chấn nhìn hai người vốn nên yêu nhau thắm thiết giờ lại vì cậu mà trở mặt thành thù, lòng có hơi sao sao đó.
Cậu lại một lần nữa nhìn về phía Lệ Đại Hải, thử hỏi: “Đại Hải, ngươi đối với ta……”
“Câm miệng!”
Hà Cẩn Nhiên mím chặt môi, hằm hằm trừng thiếu niên.
Hàn Chấn rụt cổ theo phản xạ.
Cảnh này rơi vào mắt Lệ Đại Hải, trái tim gã nhói đau, miệng lẩm bẩm nói: “Thật xin lỗi…… Ta tới quá muộn.”
Hà Cẩn Nhiên cười lạnh: “Vậy là các ngươi đã thông đồng với nhau từ trước?”
“Mắc mớ gì tới ngươi?” Lệ Đại Hải quặc lại hắn, quay đầu tiếp tục thâm tình nói với Hàn Chấn: “Ta đợi 5 năm, cuối cùng cũng chờ tới ngày hôm nay. Có vài lời ta vẫn chưa kịp nói với ngươi, chẳng hạn như là, ta yêu ngươi.”
Hàn Chấn nổi da gà khắp người, má ơi, tỉnh tò của Đại Hải huynh nghe sú đện.
Hệ thống vui mừng nói: “Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, giờ sẽ chuyển ngài sang thế giới tiếp theo……”
“Từ từ!”
Hàn Chấn cảm thấy, cậu cần phải giải thích gì đó với Hà Cẩn Nhiên.
Hệ thống ngoáy mũi, “Giải thích cái qq. Loại người như bạn, làm kỹ nữ còn đòi lập đền thờ cho mình.”
Hàn Chấn giận dữ đáp: “Là mày ép tao làm kỹ nữ mà?”
“Mỗi thế giới đều tồn tại độc lập, dù sao bạn cũng chẳng về được, giải thích có ích gì? Huống hồ, bạn nghĩ bạn giải thích rõ được chắc?”
Hàn Chấn lại không biết nên nói gì. Cũng như lời hệ thống đã nói, cậu cùng với Ân Húc Đạo Quân nơi này thực ra chỉ là bèo nước gặp nhau, dù đã từng gần gũi gắn kết thế nào, một khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ chẳng tiếp xúc gì nữa.
Giây sau, cậu liền mất đi ý thức.