- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Hệ Thống
- Hệ Thống Vịt Da Giòn
- Chương 1
Hệ Thống Vịt Da Giòn
Chương 1
Một, hai, ba… tám, chín.
Lệ Đại Hải nheo mắt, ánh mắt dừng trên chàng trai thứ chín đang cúi đầu chơi điện thoại trong góc, hững hờ nói: “Chính cậu ta.”
Giám đốc câu lạc bộ đêm nghệt mặt, e dè giải thích: “Lệ tổng, vị này tuy xếp hạng nhất trong quán chúng tôi, nhưng cậu ta không phát sinh bất cứ hành vi dưới cổ nào với khách hàng, chỉ e không phù hợp với nhu cầu của ngài…”
Chàng trai mặc bộ vest tơ lụa màu xanh sẫm ngẩng đầu, ánh mắt vô tình va vào đường nhìn hờ hững của Lệ Đại Hải giữa không trung, cậu ta nở nụ cười nhiệt tình chuyên nghiệp chào hỏi.
Lệ Đại Hải dời mắt đi, cười lạnh trào phúng: “Chẳng qua cũng chỉ là một đám vịt, sao, còn đòi bán lắm kiểu thế?”
“Ôi chao Lệ tổng ngài cũng hiểu mà, câu lạc bộ chúng tôi nổi tiếng nhất cả thành Bắc, tới đại minh tinh Vương XX và Ngô YY còn tới!”
Giám đốc vội vàng rót một ly uýt xờ ki cho Lệ Đại Hải, nhăn mặt nói: “Cậu host này nhà chúng tôi từ nhỏ đã bị trĩ chữa mười mấy năm, haizz, vẫn cứ như vậy, chỉ có thể để cậu ta tiếp rượu. Ngài xem vài vị thiếu gia đằng kia thế nào? Trông cũng vui mắt lại còn sạch sẽ…”
Lệ Đại Hải nhấp ly rượu, vừa nghe giám đốc làu bàu giới thiệu, câu được câu không liếc nhìn cậu host hạng nhất.
Không thể không công nhận giữa các host vẫn tồn tại chênh lệch rất lớn.
Club này được trang trí theo chủ nghĩa hiện đại xa hoa cực phú, bám sát xu hướng thời đại mới, vận chuyển từ Mỹ về một dàn thiết bị ánh sáng xoay tròn đắt đỏ chói mù mắt người. Khuôn mặt trét đầy phấn nền của tám thiếu gia vịt còn lại dưới ánh sáng tím quỷ dị đều trở nên nhợt nhạt như ma, khiến Lệ Đại Hải sợ run người, vội vàng nhìn sang cậu host thứ 9 rửa mắt.
“Gọi cậu ta lại đây.”
Lệ Đại Hải cảm giác tim mình đập thình thịch.”
Giám đốc: “Lệ tổng, cậu ta không bán thân đâu.”
“Tiếp rượu cũng không?” Lệ Đại Hải trừng giám đốc, lẩm bẩm: “Đáng tiếc, vất vả tìm được người lọt mắt.”
Giám đốc vội vã gọi: “Hàn Chấn! Lại đây!”
“Đến đây.”
Hàn Chấn tiện tay nhét i pỏn đời mới nhất vào túi, chậm rãi đi đến ngồi xuống băng ghế chỗ Lệ Đại Hải.
Hai người ngồi sát cạnh nhau. Cùng lúc Lệ Đại Hải quan sát Hàn Chấn, Hàn Chấn cũng đang quan sát Lệ Đại Hải.
Cậu nhìn gã đàn ông vạm vỡ dường như có thể mặc vest công sở thành quần áo vệ sĩ từ trên xuống dưới, lúng túng không thôi: “Hệ thống, gã chắc là con gấu mất, cơ thể bé nhỏ của tao sao áp đảo được.”
Hệ thống: “Bạn chưa thử sao bạn biết được?”
Hàn Chấn nhíu mày, đang suy nghĩ bước tiếp theo nên làm gì. Lệ Đại Hải bỗng nhiên nốc một ly rượu, lau miệng, chỉ vào cậu nói: “Đêm nay tôi bao cậu ta!”
Giám đốc: “Úi… Lệ tổng, dạo này thanh tra ghê lắm, nói nhỏ thôi.”
Lệ Đại Hải lợi dụng cơn say, vô cớ gây rối: “Tôi mặc kệ! Tôi cứ muốn cậu ta!”
Khuôn mặt giám đốc lộ vẻ do dự: “Thế là ngài muốn cùng cậu ta đắp chăn trò chuyện cả đêm?”
“Tôi có thể cho cậu ta nằm trên.”
Lệ Đại Hải bất chấp tất cả.
Giám đốc lắc đầu, dùng lời lẽ hợp tình hợp lý thuyết phục: “Không được, vị host số một này là mảnh tịnh thổ cuối cùng của quán chúng tôi. Năm 2018 rồi, ngăn chặn hành vi trái pháp luật, hướng về xã hội hài hòa.”
Lệ Đại Hải: “Phát triển mới là đạo lý mấu chốt. Mặc kệ mèo đen mèo trắng, bắt được chuột nghĩa là mèo tốt.”
Giám đốc: “Tôi không nghe, tôi không nghe!”
Lệ Đại Hải: “……”
Hàn Chấn đáng thương tuổi còn trẻ đã xuống nước làm vịt, tự xưng là mù chữ không hiểu gì, ngay cả giá trị quan trung tâm của chủ nghĩa xã hội cũng đọc trúc trắc, suy nghĩ nửa ngày vẫn chưa thủng hai người bọn họ rốt cuộc đang nói gì.
Lệ Đại Hải: “Cậu tên là gì? Hàn Chấn?”
“Vâng.”
Lệ Đại Hải: “Lần đầu tôi thấy làm vịt còn dùng tên thật, chẳng lẽ cậu không phải nên lấy nghệ danh gì đó như Jack, Tony sao?”
Hàn Chấn nghiêm trang đáp: “Thật ra đây là nghệ danh của tôi.”
“Ồ…” Lệ Đại Hải như đang suy tư gì, “Không hổ là số một, quả nhiên không giống nhau.”
Hàn Chấn nhất thời không nghĩ ra nên đáp thêm gì, chỉ biết mỉm cười thẹn thùng ngượng ngùng. Gương mặt cùng với biểu cảm này của cậu thực sự như khoai chiên chấm tương ớt kfc, tú sắc khả xan, ngay cả giám đốc club cùng các thiếu gia làm vịt ngày nào cũng có thể nhìn thấy cậu ở club hộp vẫn cảm thấy quá kinh diễm.
Lệ Đại Hải như bị sét đánh: “……”
Quá, quá đáng vậy!
Đẹp như vậy mà còn không bán thân?
“Bệnh trĩ gì đó của cậu thật sự không chữa hết được sao?”
Hàn Chấn: “Đúng vậy đúng vậy, phương pháp nào cũng đều thử rồi, bác sĩ nói bệnh tình của tôi nan giải như ung thu giai đoạn cuối.”
Tú bà căm phẫn: “Ai, khổ quá. Có lẽ ngay cả ông trời cũng đố kỵ vẻ đẹp của Chấn Chấn nhà chúng ta, làm hại cậu ấy mất đi hoa cúc huhuhu…”
Lệ Đại Hải hơi thất vọng, “Thôi, tôi rất thích cậu ta, nói chuyện cũng được.”
Hắn sảng khoái rút thẻ thanh toán hoá đơn bao Hàn Chấn, sau khi nhìn thấy con số đó, mí mắt giần giật, nghĩ thầm, đắt vkl.
Thế nên tổng tài công ty trị giá tiền triệu cũng không nhịn được hoài nghi: “Có phải tính nhầm rồi không? Trò chuyện cả đêm cần nhiều tiền vậy sao?”
Giám đốc hơi mỉm cười: “Không tính sai, Chấn Chấn nhà chúng tôi thu phí theo giờ.”
“Ra là thế.”
Lòng Lệ Đại Hải đau quớ.
Hiện mới sáu giờ, Lệ Đại Hải hẹn Hàn Chấn 8 giờ gặp mặt tại khách sạn 5 sao. Gã ngồi trong ghế một lúc, thật sự không thể chịu đựng được mời chào nhiệt tình từ bầy vịt xấu xí đó đành phải đứng dậy rời đi.
Gã ngồi trên nắp bồn cầu WC hút một điếu thuốc, tỉnh táo lại, bỗng nhiên rất muốn vả cho mình một cái.
Một đống tiền như vậy mua gì khác không được sao, tự dưng đi mua một thằng đàn ông nói chuyện cả đêm, không chấm mυ"ŧ được tí thịt thà nào
Cửa WC mở phanh một cái, một đám thiếu gia làm vịt ưỡn ẹo đi vào dặm phấn, vừa tán gẫu.
“Tức chết đi được, tổng tài hàng xịn hôm nay thế mà lại bị Hàn Chấn cướp mất rồi! Bao nhiêu khách hàng đều điên đảo vì cậu ta, tiếp tục như vậy hạng bán cúc chúng ta còn đường kiếm sống nữa ư?”
“Chả thế chứ gì nữa. Nhưng mà đúng là cậu ta đẹp thật, không nói dối, mục tiêu lớn nhất của tôi trong tương lai là kiếm tiền bao dưa chuột cậu ta một đêm.”
“Thật ra, tôi cũng nghĩ như thế.”
“Haizzz, chỉ nói chuyện với Hàn Chấn thôi đã đắt thế rồi, tôi không bao nổi. Nhưng mà nghe nói cậu ta đáng thương lắm, mấy năm nay toàn phải kiếm tiền trả nợ.”
Lệ Đại Hải núp sau cánh cửa phòng vệ sinh nhướng mày, hơi tò mò.
Giọng nói eo éo của thiếu gia vịt ngừng lại, rồi tiếp tục: “Ba Hàn Chấn trước kia làm ăn thất bát nhảy lầu tự sát, nợ một đống tiền, cậu ta chưa học xong cấp ba đã phải hành nghề này kiếm tiền rồi.”
“Đã thế Hàn Chấn còn có một đứa em gái muốn làm minh tinh, ngày nào cũng tới quán đòi tiền cậu ta như quỷ hút máu, không đưa tiền là bắt lóc khóc lóc kể lại cha mẹ đã chết. Cậu đừng thấy cậu ta kiếm được nhiều, nhiều lần tôi thấy cậu ta chỉ biết ăn thuốc bổ thận với bánh mì thôi.”
Một thiếu gia vịt khác: “Ầy, không thể ngờ hạng nhất cũng sống khó khăn thế. Bên ngoài hoành tráng, sau lưng sống khổ như chó.”
Lệ Đại Hải nhớ lại nụ cười ấm áp bẽn lẽn vừa rồi của Hàn Chấn, hoàn toàn không thể kết nối được người mà gã nghe lén được với cậu. Vịt đầu bảng thật là thảm, tuy có một khuôn mặt người gặp người thích, nhưng ông trời lại cho cậu gia đình bần cùng và… bệnh trĩ nan y.
****** ****** ****** ******
Thành Bắc có một con phố vịt nổi tiếng. Phố đúng như tên, là bán vịt. Câu lạc bộ đêm ở nơi này lừng danh cả nước, vừa vào đêm là xa hoa truỵ lạc, ngợp trong vàng son. Đứng trước cửa quán là một anh chàng đẹp trai mặc vest một màu, người nào người nấy eo thon chân dài, bảo đảm hút phú bà và phú gay đi ngang qua chân bước không đặng.
Mà cửa hàng có mặt tiền bề thế sang trọng nhất trên con phố vàng son này lại là một cửa hàng thịt vịt nướng gia truyền phải đến trăm năm. Xuyên qua cửa kính có thể trông thấy một hàng vịt da giòn vàng rụm treo lơ lửng bên trên lò nướng, hương thơm lan xa mười dặm, khiến người ta chảy dãi ba mét.
Hoàng hôn buông xuống.
Hàn Chấn tây trang thẳng thớm nhét tay vào túi quần, mặt vô cảm: “Anh chủ, một con vịt da giòn, không hành nhiều cay.”
Chủ quán mặc đồ đầu bếp màu trắng nhanh chóng đưa túi nilon đã buộc chặt cho cậu: “Cảm ơn cậu, tổng cộng 35 đồng.”
Hàn Chấn ra ngoài không cầm theo tiền, cậu lấy điện thoại ra định quét mã QR trả, liền nghe thấy chủ quán hỏi: “Cậu thích ăn vịt à?”
Hàn Chấn ngẩng đầu, gió đêm thổi qua, thổi bay vài sợi tóc phất phơ trên trán cậu. Cậu nở nụ cười lịch sự, lại bởi vì bờ môi quá mỏng, không khỏi khiến người ta cảm thấy miễn cưỡng và lạnh nhạt.
“Tôi ghét ăn vịt.”
Chủ quán: “Vịt ăn ngon mà, đêm nào tôi cũng phải ăn một con mới ngủ được.”
Hàn Chấn kinh ngạc: “Anh không thấy ngán à?”
Chủ quán: “Vịt nhà tôi ngoài giòn trong mềm, vừa ngon vừa đủ dinh dưỡng, có ăn một ngàn một vạn con cũng muốn ăn thêm con nữa.”
Hàn Chấn: “……”
Cậu xách túi vịt da giòn, trước khi đi còn liếc nhìn chủ quan, đối phương đeo khẩu trang màu trắng, không thấy rõ diện mạo. Cậu suy nghĩ một hồi, rồi nói với hệ thống: “Chủ quán bán vịt nướng thật sự là thụ trong cốt truyện?”
Hệ thống: “Đúng. Dựa theo tình tiết trong cốt truyện, đêm nay Lệ Đại Hải sẽ đến quán của hắn mua một con vịt da giòn, thưởng thức hương vị xong liền trúng tiếng sét ái tình với hắn.”
Hàn Chấn: “… con vịt này không có độc đấy chứ? Kiểu bị bỏ ngải ấy.”
Hệ thống im lặng.
Hàn Chấn nghi ngờ mình đã get được chân tướng phía sau.
Cậu làm host đã nhiều năm, bỗng dưng ngày hôm qua lại bị cột vào một cái hệ thống tên là “Vịt da giòn”, không dưng phải tiếp nhận nhiệm vụ đầu tiên.
“Xin hãy làm Lệ Đại Hải yêu ký chủ trong vòng một ngày.”
Hàn Chấn lúc đó: “……”
Dù là vịt đầu bảng dày dạn kinh nghiệm cậu cũng không có khả năng làm một người chưa từng gặp mặt yêu mình trong vòng một ngày được!
Hệ thống: “Yên tâm đi, đây là nhiệm vụ người mới đơn giản nhất rồi đó ba.”
Hệ thống nói với cậu, Lệ Đại Hải là tổng tài của công ty xx, còn chủ quán vịt nướng kia tên là Hà Cẩn Nhiên, hai người cuối cùng sẽ trở thành chồng chồng, sống hạnh phúc bên nhau như kết truyện cổ tích.
Ngay khi Hàn Chấn nghĩ chuyện chăn gối nhà người khác liên quan cái qq gì tới cậu, yêu cầu của nhiệm vụ mà hệ thống nói ra lại tựa như sét đánh giữa trời quang.
Điên! rồi! hả!
Vì sao lại bắt Lệ Đại Hải yêu cậu trong vòng một ngày……
Hàn Chấn: “Hệ thống, mày khai nhanh cho tao, Lệ Đại Hải có thù oán gì với mày đúng không! Cho nên mày mới nhất quyết muốn chia rẽ chồng chồng người ta.”
Hệ thống: Đối tượng trong nhiệm vụ là phân phối ngẫu nhiên, có thể ở thế giới tiếp theo, bạn sẽ gặp Lý Đại Hải, Trương Đại Hải, hoặc là đười ươi.
Hàn Chấn: “……”
Cậu nghĩ bụng còn chẳng bằng trở về làm vịt, tục ngữ nói đúng, phá một ngôi miếu chứ không phá vỡ hôn nhân người khác. Nếu cậu tiếp tay cho hệ thống, chưa biết chừng một ngày nào đó sẽ tạo nghiệp quá nhiều hoá thành cát bụi.
Hệ thống như biết suy nghĩ trong lòng cậu: “Ký chủ năm nay đã 24 tuổi rồi đúng không, còn có thể làm vịt mấy năm nữa? Thận còn khỏe không? Kiếm tiền đủ trả nợ chưa? Chỉ cần bạn cùng hệ thống vịt da giòn chúng tôi nỗ lực làm 1, tiền lương hàng tháng ít nhất sẽ gấp mười lần hiện tại!”
“Gấp mười lần?” Hàn Chấn lập tức tràn đầy động lực: “Dạ sếp, em nhất định sẽ nỗ lực theo chân sếp!”
Hệ thống sâu kín nói: “Tiền đề là bạn phải giữ vững trinh tiết làm 1.”
Hàn Chấn: “???”
Hệ thống đau xót: “mấy đời ký chủ trước về sau đều bẻ thành 0, bị quy kết nhiệm vụ thất bại. Cũng may bạn bẩm sinh mắc bệnh trĩ không trị được tận gốc, chỉ có thể làm 1.”
Hàn Chấn: “Thật ra… tôi không bị trĩ, đó là tú bà vì giữ hoa cúc của ta mới lừa khách hàng thế thôi.”
Hệ thống: “……”
****** ****** ****** ******
Khách sạn 5 sao XXX
Cửa phòng không đóng. Hàn Chấn đẩy ra, nghe thấy tiếng nước lầm rầm vang từ phòng tắm. Cậu tiện tay đặt vịt nướng lên bàn, giọng nhỏ nhẹ: “Lệ tổng, tôi đến rồi.”
Lệ Đại Hải quấn khăn tắm quanh hông, lê dép đi ra. Gã ngửi thấy mùi hương trong không khí, nhíu nhíu mày: “Sao cậu còn mang theo vịt nướng tới đây? Chưa ăn tối hả?”
Hàn Chấn: “Đây là món tôi tự tay làm cho ngài, muốn nếm thử không?”
Thực ra Lệ Đại Hải chưa ăn tối. Gã ôm cái bụng réo, ngại ngùng gật đầu: “Có tương ớt không? Tôi thích ăn cay.”
Hàn Chấn đầu tiên lấy một tờ vỏ cuốn, sau đó gắp hai miếng vịt da giòn bỏ vào, thêm nước chấm cùng sa tế, rồi cuốn lại đưa cho Lệ Đại Hải.
Lệ Đại Hải cắn miếng đầu tiên, rộp, môi răng lưu hương. Miếng thứ hai, tinh thần lâng lâng. Miếng thứ ba, ý thức nao nao.
“Đây là tự cậu làm?”
Hàn Chấn: “Đúng vậy, vừa nãy tôi chạy về nhà nướng cho ngài.”
Lệ Đại Hải thở sâu: “Về sau cậu đừng làm nghề này nữa, đi theo tôi đi, muốn bao nhiêu tiền tôi đều có thể cho cậu. Tôi yêu cậu, Hàn Chấn.”
Hàn Chấn sợ bay màu, không ngờ con vịt nướng này lại có ma lực đáng sợ đến thế.
Hệ thống: “Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ người mới! Đang chuyển ngài sang thế giới tiếp theo…”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Hệ Thống
- Hệ Thống Vịt Da Giòn
- Chương 1