Khúc Ô Tê không quay đầu lại, giọng tự tin vang lên: “Hoàn hảo vô cùng, thái độ làm việc của tôi rất nghiêm túc đấy.”
“...” Tốt nhất là vậy.
Trước khi thang máy đóng lại, một người phụ nữ mặc vest bước vào. Khi cửa thang máy đã khép kín, thang tiếp tục hạ xuống, cô ấy mới dám lên tiếng: “Ngài Khúc Ô Tê chết chắc rồi, tôi thấy anh ấy lấy mấy cuốn sách tham khảo lỗi thời trong thư viện đấy, nào là [Bách Khoa Toàn Thư Bí Kíp Thu Phục Lòng Người], [Hướng Dẫn Hệ Thống Cho Người Mới Bắt Đầu], [Những Mẹo Khiến Đàn Ông Động Lòng], [Cách Gặp Gỡ Và Chung Sống Cùng Ký Chủ Bắt Đầu Từ Con Số 0].”
Theo như hiểu biết của cô ấy, những mẹo đó nên được gọi là mẹo trải nghiệm qua đời mới đúng.
Người đàn ông có chút lo lắng: “Nếu đây là lần đầu tiên anh ấy thất bại trong công việc thì liệu có bị giáng chức không?”
Độ khó trong công việc của Khúc Ô Tê rất cao, không ai trong số họ muốn tiếp nhận cả.
“Không thể nào, chỉ là từ nay anh ấy đừng mong nghĩ đến việc tan ca đúng giờ nữa thôi.”
*
Sau khi trò chuyện với ông chú kia xong, Tô Phức chìm vào dòng suy nghĩ.
Theo như cậu hiểu từ những cuốn tiểu thuyết liên quan mà cậu từng đọc, đáng lẽ hệ thống phải là một… thứ gì đó giống như máy móc mới đúng? Nhưng bây giờ hồi tưởng lại những việc mà hệ thống đã làm từ khi xuất hiện bên cạnh cậu, thì nó thật sự giống như một… nhân viên văn phòng có năng lực nghiệp vụ chẳng ra gì?
Ngay khi Tô Phức đang suy tư, một bóng hình quen thuộc đứng bên cạnh cậu.
Tô Phức ngẩng đầu lên, thế mà là Cố Lãng Sâm.
“Lãng Sâm, chẳng phải anh đã nói là muốn đi xem triển lãm sao?” Tại buổi tiệc, Cố Lãng Sâm đi khắp nơi xem các món hàng đấu giá. Nhưng Tô Phức không đi quen đôi giày cao gót dưới chân, đi được mười phút đã đầu hàng, tìm một chiếc ghế sofa ngồi xuống, để Cố Lãng Sâm tự mình đi dạo. Buổi triển lãm này rất lớn, Cố Lãng Sâm và cậu tách nhau cũng mới có nửa giờ, lẽ ra anh còn chưa đi hết mới đúng.
“Không còn gì thú vị nữa, chúng ta đi thôi.” Cố Lãng Sâm lạnh lùng nói.
“Phải đi ư?” Tô Phức đứng dậy.
“Đi thôi.” Thái độ Cố Lãng Sâm lạnh nhạt.
Tô Phức đã sớm chán ngấy chỗ này, nên rất nhanh chóng đứng dậy, sau khi chào tạm biệt ông chú mình vừa trò chuyện, cậu lập tức đuổi kịp bước chân của Cố Lãng Sâm.
Rõ ràng Cố Lãng Sâm đang đang không vui, vì thế bước chân của anh vừa nhanh vừa lớn.
Tô Phức đang mang giày cao gót, khoác chiếc áo dài, đi lại không dễ dàng, sau khi thử chạy hai bước liền từ bỏ ý định bắt kịp Cố Lãng Sâm.
Cố Lãng Sâm đi ở phía trước không nghe thấy tiếng bước chân theo sau, nhưng lại nghe tiếng điện thoại vang lên.
Cố Lãng Sâm lấy điện thoại ra, hóa ra là tin nhắn từ Tô Phức chỉ đang cách anh vài mét, anh mở tin nhắn lên xem.
Tô Phức: Vì chúng ta giải tán rồi, quản gia của em sẽ cho người đến đón em, lần sau gặp lại nhé, hôm nay em rất vui ~
Sau khi gửi tin nhắn này được mười mấy giây, Tô Phức dường như nhớ ra điều gì đó, lại bổ sung một tin nhắn nữa.
Tô Phức: (trái tim).
Cố Lãng Sâm nhanh chóng quay đầu lại.
Sau khi gửi tin nhắn, Tô Phức rất tự nhiên gọi điện cho tài xế.
“Nham Nham, anh đang ở bãi đỗ xe à? Gần như có thể đến đón tôi rồi…” Để tài xế Trần Nham đến đón mình sớm hơn, cậu nhấn mạnh: “Bên ngoài lạnh lắm nha.”
Vừa cúp điện thoại, tay của Tô Phức đột nhiên bị nắm chặt.
Cố Lãng Sâm đột nhiên quay lại, nắm lấy tay cậu.
Tô Phức kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh.
Cố Lãng Sâm kéo mạnh cậu đi về phía trước.
Tô Phức chỉ lo giữ đôi giày cao gót thăng bằng, không bị trật chân, đã dùng hết sức lực.
Bởi vì Cố Lãng Sâm đã chuẩn bị rời đi từ trước, nên nhân viên đã lái xe của anh ra, đợi anh ở cửa.
Cố Lãng Sâm nhét Tô Phức vào ghế phụ, sau đó mặt không cảm xúc tiến vào ghế lái.
Tô Phức vô cùng cạn lời nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đây là sếp tổng độc tài trong tiểu thuyết đó sao? Cậu chỉ muốn anh tài xế Tiểu Nham Nham im lặng kiệm lời thôi!
“Tôi đưa cậu về nhà.” Cố Lãng Sâm nói rõ.
“Em thì không vấn đề gì.” Tô Phức nghe anh nói vậy, bèn tiện tay nhắn tin cho Trần Nham, nhấn mạnh rằng Cố Lãng Sâm yêu cầu đưa cậu về nhà.
Trần Nham rất vui mừng, cho biết chắc chắn sẽ không làm phiền họ, bảo Tô Phức yên tâm.
Tô Phức mím môi, chớp chớp mắt, lười không muốn càm ràm gì nữa.
“Vậy thì ~” Tô Phức mỉm cười nhìn Cố Lãng Sâm: “Anh sao vậy?”
So với sự phiền não của Cố Lãng Sâm, Tô Phức thì chẳng bận tâm gì, vô ưu vô lo đến mức làm người khác khó chịu.
Cố Lãng Sâm đạp mạnh chân ga, xoay vô lăng rời khỏi nơi này.
Chiếc xe lao về phía trước, khiến một người vừa trải qua tai nạn giao thông không lâu trước đây như Tô Phức rất bất an mà thắt chặt dây an toàn.
Cậu vốn rất lo lắng, nhưng đột nhiên nghĩ lại, dù cậu có mệnh hệ gì thì một trong những ứng viên cho ngôi vị chính cung như Cố Lãng Sâm chắc chắn cũng sẽ không gặp chuyện.
Nghĩ đến đây, Tô Phức bình tĩnh hơn, cậu lấy điện thoại ra khỏi túi. Vì quá chán, cậu mở danh bạ có tên Quản gia Quạ Đen.
Kể từ khi trò chuyện với người cậu gặp ở bữa tiệc, đột nhiên cậu nảy ra suy nghĩ rằng đằng sau hệ thống Quạ Đen này có lẽ là một con người, từ đó, cậu cảm thấy bực bội vô cùng.
Dựa vào đâu mà anh đến giờ là tan làm, còn tôi thì phải đối phó với cả đám nhân vật bị tâm thần này chứ?
“Cậu đang liên lạc với ai đấy?” Cố Lãng Sâm liếc nhìn, phát hiện trang màn hình điện thoại của Tô Phức là một giao diện trò chuyện.
Nghe anh hỏi, Tô Phức bắt đầu gõ phím, trả lời anh: “Quản gia của em, em muốn ăn kẹo hồ lô nên nhờ anh ấy mua cho.”
“Hừ.” Cố Lãng Sâm lạnh lùng hừ một tiếng.
Tô Phức cất điện thoại vào túi, nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhìn một cái không sao, nhưng nhìn xong cậu lại cảnh giác.
“Cố Lãng Sâm, đây không phải đường về nhà em.”
Cố Lãng Sâm lại nhìn cậu một cái.
Được thôi, Tô Phức cũng không phải kiểu người dễ bị hù dọa, hệ thống không ở cạnh giám sát, cậu cũng chẳng buồn giả vờ hét lên hay giả vờ hoảng sợ.
Tô Phức chống cằm, ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, không có gì hứng thú.
Cố Lãng Sâm chở Tô Phức, lái xe vào một con đường quanh co đi lên quốc lộ phía trước. Khi con đường càng ngày càng xa, thời gian cũng trôi đi chậm chạp, đèn đường dần dần thưa thớt, xung quanh trở nên tối đen như mực.