Đối với Cố Lãng Sâm mà nói, buổi tiệc tối này chẳng hề vui vẻ gì.
Hội trường tiệc không quá lớn, nhưng cũng chẳng phải nhỏ, thế nhưng anh lại luôn tình cờ bắt gặp Vũ Văn Thận và Vĩnh Hương Tạ. Vũ Văn Thận quả thực là một đồng bạn hào phóng, gã mua không ít vật phẩm tại buổi tiệc này, trực tiếp tặng cho Vĩnh Hương Tạ.
Vĩnh Hương Tạ có vẻ hơi ngại ngùng, nhưng dưới sự lấy lòng thẳng thắn của Vũ Văn Thận, sự từ chối của cậu ta chẳng hiệu quả gì.
“Ai bảo mẹ em luôn dặn dò anh phải chăm sóc em thật tốt chứ.” Giữa Vũ Văn Thận và Vĩnh Hương Tạ còn tồn tại một mối quan hệ họ hàng khó lòng phá vỡ.
Lúc này, Cố Lãng Sâm nhận ra tình cảm của mình dành cho Vĩnh Hương Tạ, nhưng không thể buông tay, nhìn hai người họ cứ lảng vảng trước mặt mình, trong lòng chỉ còn lại sự ghen tuông ngày càng tích tụ.
Đây chỉ là một phần của diễn biến câu chuyện.
Cùng lúc đó, Tô Phức lại lướt qua đám đông, trò chuyện với một người đàn ông thú vị, ăn mặc giản dị có mái tóc đã pha sương.
“Chú ơi, thực ra cháu luôn có một thắc mắc mà không thể tự mình giải đáp được.” Tô Phức ngồi trên ghế sofa, tay nâng chiếc cupcake nhỏ, ăn từng miếng một, chẳng mấy chốc đã ăn hết sạch: “Người ra đề nói rằng đáp án rõ ràng đã nằm ngay trước mắt cháu, nhưng vì tầm nhìn của cháu bị giới hạn, nên cháu không hiểu được.”
“Oh, oh, oh.” Bị Tô Phức gọi một tiếng chú ngọt ngào như thế, ông chú này đã sớm say lòng: “Là vấn đề gì vậy? Để chú xem có thể giúp cháu không, nếu chú không thể, con trai chú cũng rất giỏi đấy.”
“Chuyện là thế này.” Tô Phức giơ ngón tay ra: “Cháu quen một người, mỗi sáng lúc 9 giờ thì cậu ấy sẽ trò chuyện với cháu, nhưng đến 7 giờ tối cậu ấy lại biến mất. Cháu luôn cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao lại là khung giờ này? Và tại sao vừa đến giờ là cậu ấy biến mất ngay, không hề để lại dấu vết nào như thế?”
Người đàn ông đã kinh doanh nhiều năm nghe câu hỏi có phần ngây ngô của Tô Phức, nhìn vào gương mặt thơ ngây đáng yêu của cậu, không kiềm được mà bật cười lớn.
Vì cười quá khoa trương, những người xung quanh đều không khỏi nhìn sang.
Đến lúc này, ông chú nọ mới ngậm miệng lại.
Ánh mắt của Tô Phức không có chút giả tạo nào.
Cậu không cảm thấy câu hỏi của mình buồn cười ở chỗ nào cả.
“Ha ha ha, cũng đúng, Tiểu Phức cháu vẫn là cậu ấm chưa bước chân vào công việc mà.” Ông chú này suy ngẫm: “Cháu thực sự khiến chú phải suy nghĩ, có lẽ đôi khi không nên quá nuông chiều trẻ con. Nhưng vì cháu dễ thương, nên chú sẽ chiều chuộng cháu một chút, còn con chú thì là đứa trẻ nghịch ngợm, không thể nuông chiều được.”
Ông càng nói càng lạc đề, Tô Phức lại lấy thêm một chiếc cupcake mới.
“Tại sao người cháu quen lại như vậy, câu trả lời thực sự rất đơn giản!” Ông chú trực tiếp đưa ra câu trả lời: “Vì đó là giờ làm việc và tan ca của cậu ấy chứ sao!”
Tô Phức ngẩn người.
“Hơn nữa cậu ấy còn là một nhân viên vừa đến giờ tan ca là chạy mất.” Ông chú thổn thức không thôi: “Không phải chú có ý kiến gì, nhưng cảm giác người như vậy, dường như không có tương lai gì lắm.”
“Nhưng đáng lẽ hệ thống phải là…” Đáng lẽ hệ thống không phải là con người mới đúng.
Tô Phức mới vừa nghĩ vậy.
Trong đầu cậu lại vang lên câu nói của hệ thống: Tôi đã miễn cưỡng tăng ca.
Tô Phức sững sờ đến mức không nói nên lời.
Nhưng đáng lẽ hệ thống phải là... Máy móc chứ?
Hay là... Hệ thống... Là người?
*
Bầu trời tối sẫm, thang máy xuyên qua tầng mây, phía dưới những tòa cao ốc sáng đèn là không gian treo lơ lửng.
Đây là một nơi thuộc về chiều không gian khác.
Một đôi tay thon dài đóng lại chiếc máy tính, sau đó nhấc chiếc áo vest treo bên cạnh lên. Người đàn ông mặc chỉnh tề rồi mới thong thả rời khỏi văn phòng của mình.
Khi anh bước ra ngoài, trong không gian rộng lớn không phân tách, mọi người vẫn đang ngồi tại vị trí của mình, cúi đầu nhìn chăm chăm vào máy tính. Ánh sáng từ màn hình rực rỡ, tiếng gõ phím vang lên hối hả. Tất cả đều bận rộn làm việc, không ai ngẩng đầu, tầm mắt chỉ thấy được đôi giày da bóng loáng của người đàn ông lướt qua, cùng với ống quần vest gọn gàng.
Người đàn ông không hề liếc mắt lấy một lần, bình thản quẹt thẻ tan ca.
Khi anh đi rồi, những người còn lại mới dám nhìn nhau, trao đổi ánh mắt.
Đỉnh đỉnh! Đáng ngưỡng mộ!
Khi người đàn ông bước vào thang máy, bên trong đã có một người khác trạc tuổi anh. Người này nhìn thấy anh tan làm, lộ ra ánh mắt cực kỳ ghen tỵ.
Người đàn ông đã tập mãi thành quen, anh đứng yên, sau khi nhấn nút, nhìn qua gương mới phát hiện chiếc cà vạt của mình hơi lệch. Tính cách của anh cầu toàn, thế là vô thức ung dung chỉnh lại trang phục. Anh nhẹ nhàng ngẩng đầu kéo lại cà vạt, đôi mắt phượng qua lớp kính nhìn thấy người đứng bên cạnh.
“Khúc Ô Tê, anh đúng giờ thật đấy.”
“Lưu ý cách xưng hô của cậu, ở đây phải tuân theo quy tắc, gọi tôi là ngài Khúc Ô Tê.” Khóe miệng anh nhếch lên, đầu hơi nghiêng, hiện rõ mồn một cái khí chất văn nhã bại hoại.
“Được rồi, ngài Khúc Ô Tê, chẳng phải họ vừa giao cho anh một công việc mới sao? Sao anh vẫn có thể tan làm đúng giờ như thế?” Công việc của họ bận rộn, làm trong ngành này, hầu như không ai có thể nhàn hạ, tăng ca đến tận khuya là chuyện thường tình. Vậy mà người trước mặt này, đến giờ là tan ca, dù có là sếp lớn nhất đứng chờ bên thang máy nhìn chằm chằm, cũng không mang lại cho anh một chút áp lực nào.
Theo một nghĩa nào đó, anh ta thực sự hâm mộ, lại ghen ghét đến mức nhìn thấy anh là khó chịu.
“Trong giờ làm mà làm tốt công việc của mình thì có thể tan làm đúng giờ thôi. Ngược lại, tôi muốn hỏi các cậu, có phải các cậu không có nhà cửa, coi công ty là nơi ở không?” Anh nói chuyện không hề khách sáo.
“Công việc này căn bản không thể làm xong được…” Hơn nữa, cho dù có thể làm xong, cũng hiếm khi gặp người mặt dày, đến giờ tan làm quẹt thẻ rời đi như anh.
“Đó là vấn đề của chính các cậu.” Khúc Ô Tê nhìn thang máy đến tầng, xòe tay, bước chân, ung dung rời khỏi thang máy: “Hôm nay tôi phải đi lấy tạp chí thời trang đặt trước, không muốn trễ hẹn, vậy nhé, hẹn gặp lại ngày mai.”
“Này!” Đồng nghiệp của anh gọi với theo: “Công việc mới của cậu rốt cuộc tiến triển đến đâu rồi?"
Là người bình thường đều nhận ra, công việc mới giao cho Khúc Ô Tê căn bản không phải là việc anh nên chịu trách nhiệm, rõ ràng sếp trên kia đang cố tình gây khó dễ.