Tô Phức cầm tay cầm chơi game, ánh mắt liếc nhìn cánh cửa phòng vừa được mở ra, hàng loạt phụ kiện không ngừng được đưa vào. Cậu liếc mắt qua một cái, rồi lại không còn hứng thú nữa.
Trong game có ngôi nhà, có thú cưng, có con phố mới xây dựng và biển cả ngay không xa. Còn trong căn phòng hiện thực thì có những người qua lại, những bộ quần áo đắt đỏ và trang sức quý báu. Chỉ có Tô Phức ngồi một mình trên ghế sofa, tay nhấn vào tay cầm chơi game, thỉnh thoảng nghĩ đến gói khoai tây chiên bên cạnh, cậu bèn nhấc túi lên, ngửa đầu, dùng răng cắn lấy một miếng.
[Chuẩn bị nhấc cần câu được rồi đó.]
Dường như một giọng nói vang lên bên tai Tô Phức.
Tô Phức giật mình, rồi vô thức bấm nút trên tay cầm.
[Hô hô hô.]
Hệ thống cười.
Tô Phức luôn có cảm giác hệ thống này có vấn đề, nhưng khi suy nghĩ kỹ, lại không thể diễn tả được cảm xúc cụ thể của mình.
Ánh mắt cậu dừng lại trên NPC trong màn hình.
Nếu nhất định phải miêu tả, thì hệ thống Quạ Đen này không giống một cỗ máy, mà giống một con người có phần quái đản hơn.
Đến ngày diễn ra yến tiệc, Cố Lãng Sâm theo yêu cầu của Tô Phức mà đến đón cậu. Ban đầu anh định lái xe vào biệt thự của cậu, nhưng Tô Phức lại hỏi anh: “Anh có trả tiền đỗ xe không?”
Cố Lãng Sâm vô thức đáp lại một câu: “Cậu điên rồi à.”
Tô Phức đáp lại: “Vậy anh đứng chờ ở cổng đi.”
Nhớ đến thói quen thường xuyên đến muộn của Tô Phức, Cố Lãng Sâm cố tình đến muộn 20 phút, kết quả khi đỗ xe xong, anh phát hiện Tô Phức vẫn chưa ra khỏi nhà.
Anh đợi thêm 5 phút, đang chuẩn bị gọi điện thoại thúc giục thì bóng dáng Tô Phức xuất hiện.
Cố Lãng Sâm là vì yêu cầu của mẹ mình mà tiếp cận Tô Phức, thật ra anh không hề tự nguyện. Với tâm lý như vậy, khi Tô Phức đến muộn, sự bực tức trong lòng anh đạt đến đỉnh điểm. Thế nhưng mọi suy nghĩ đều tan biến trong khoảnh khắc anh nhìn thấy cậu.
Anh không nhịn được mà sáng mắt lên.
Tô Phức mặc bộ quần áo do hệ thống phối cho, cẩn thận bước từng bước trên đôi giày cao gót, đi về phía cổng.
Hệ thống không ngừng khích lệ Tô Phức trong đầu cậu.
[Cậu làm được mà, cố lên, vững vàng nào.]
Tô Phức đáp lại nó: Im đi, ồn quá rồi đó.
[Vậy tôi nên làm gì đây?]
Tô Phức cảm thấy mình đã nói rõ ràng với nó rồi: Là im mồm.
[Hu hu hu hu.]
Hệ thống đi khóc.
Tô Phức lộ ra vẻ mặt khinh bỉ.
Trong lúc hệ thống đang gào khóc, cuối cùng Tô Phức cũng bước ra khỏi cổng lớn.
Khi cậu bước ra, Cố Lãng Sâm đã đứng ở cửa xe, mở cửa ghế phụ, hơn nữa chăm chú nhìn cậu. Anh không định cho Tô Phức cơ hội làm điều như lần trước, ngồi vào ghế sau và coi anh như tài xế nữa.
Ôi chà, người đàn ông này thật là nhỏ nhen.
[Đúng rồi, tuyệt đối không thể chọn loại đàn ông này đâu.]
Lúc này Tô Phức mới nhận ra, hệ thống này thật sự rất tận tâm nhắc nhở cậu đừng để bị Cố Lãng Sâm dụ dỗ.
[Khoan đã, tôi từng thấy trong sách, nếu nghe thấy câu tương tự thế này thì nên đáp lại thế nào, để tôi tìm xem, chờ tôi một chút nhé.]
Tô Phức đã quá quen với việc bị hệ thống quấy rối, cậu đã có thể tập trung vào hai việc cùng lúc. Trong khi chờ hệ thống lật lại những câu thoại trong sách, cậu giơ tay lên, nghiêng đầu khẽ cười với Cố Lãng Sâm, nói: “Lãng Sâm, anh đến đón em, em vui lắm.”
Cố Lãng Sâm chặn cửa ghế sau, chỉ vào ghế phụ, không kiên nhẫn ra hiệu cho cậu nhanh chóng vào xe.
Trông anh cảnh giác như thế, Tô Phức cảm thấy buồn cười vô cùng, vì vậy ngoan ngoãn ngồi vào ghế phụ. Cậu vừa ngồi xuống, Cố Lãng Sâm đã lạnh lùng đóng sập cửa lại. Tô Phức ngồi trên ghế phụ, từ từ thắt dây an toàn. Sau lần trước, cậu cảm thấy kỹ năng lái xe của Cố Lãng Sâm rất bình thường, để bảo vệ mạng sống của mình, tránh bị đưa sang thế giới khác rồi bị hệ thống kỳ lạ gì đó bắt gặp, cậu vẫn nên cố gắng hết sức bảo đảm an toàn cho bản thân.
Cố Lãng Sâm vào xe, liếc mắt nhìn Tô Phức một cái.
Ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt Tô Phức hơn ba giây, Tô Phức lập tức phiền não nâng má mình.
Nên nói gì đây?
“Cậu đến muộn tận 25 phút.” Cố Lãng Sâm giơ tay trái đeo đồng hồ lên, dùng ngón tay gõ nhẹ lên mặt đồng hồ.
“Không, em chỉ đến muộn 5 phút, còn anh thì muộn 20 phút.” Tô Phức cười nói, bắt chước anh, dùng ngón tay gõ nhẹ lên ngăn chứa đồ của xe: “Trước nhà em có camera giám sát, em nhìn thấy xe anh đến mới bước ra, trước đó mặc dù em không ra khỏi nhà nhưng vẫn luôn chờ anh. Nếu anh đã quan tâm đến vấn đề thời gian như vậy, thì coi như em đợi anh 15 phút nhé.”
Lý lẽ của cậu vô cùng chặt chẽ, hơn nữa ngữ điệu cuối cùng còn rất ôn hòa.
Cố Lãng Sâm không cãi lại được, đành phải rầu rĩ lái xe.
Đột nhiên anh đạp ga, cơ thể Tô Phức lắc lư một chút, bỗng cảm thấy lo lắng về an toàn tính mạng của mình không hề là dư thừa.
“Là mẹ tôi yêu cầu tôi đến đón cậu.” Cố Lãng Sâm đợi xe khởi động mới nói với cậu chuyện này.
Anh thật sự không thích Tô Phức chút nào, không muốn để lại cho cậu dù một chút hy vọng.
“Ừm hửm.” Tô Phức rất muốn nói, tôi đi ra ngoài với anh cũng là yêu cầu của hệ thống mà.
Cố Lãng Sâm lại nhắc nhở cậu lần nữa: “Cậu tuyệt đối đừng có bất kỳ ảo tưởng phi thực tế nào.”
“Làm gì có.” Tô Phức nhìn vào cửa sổ xe, chỉnh lại mái tóc của mình: “Chẳng phải anh đã nhắn tin cho em sao? Nói rằng rất muốn gặp em, nên em mới tới đấy chứ.”
Cố Lãng Sâm nghe vậy, thở dài một hơi thật sâu. Nếu như anh có một nửa sự tự tin của cậu ấm này…
“Nếu anh có một nửa sự tự tin của em, đã sớm có được Vĩnh Hương Tạ rồi.” Tô Phức còn chưa nói xong, cậu đã chỉnh xong tóc, quay đầu nhìn vào sườn mặt của Cố Lãng Sâm, cười khẽ.
Cố Lãng Sâm lạnh lùng cười.
Khi tình hình đang trở nên căng thẳng, cuối cùng hệ thống cũng quay lại.
[Thân mến, tôi tìm thấy rồi.]
Tô Phức uể oải đáp: Ừ ừ, mày nói đi.
Câu mà hệ thống tìm ra trong sách để đáp lại tình huống này là:
[Bởi vì cậu là của riêng tôi, nên tất nhiên không thể chọn người đàn ông khác.]