Đối với người như Cố Lãng Sâm, một khi ấn tượng của anh dành cho Tô Phức chuyển từ tiêu cực sang tích cực, đó chính là tín hiệu báo hiệu trò chơi đã kết thúc.
So với Cố Lãng Sâm, Vũ Văn Thận là kiểu người mà dù có ấn tượng ban đầu rất tốt với cậu, gã vẫn khó mà thay đổi cách nhìn nhận về cậu, vì thế mức độ thiện cảm cũng khó mà tăng lên được.
Ngược lại càng thêm khó giải quyết.
Tô Phức vén tóc ra sau, để lộ gương mặt thanh thoát, nghiêm túc suy tư.
Sau khi thêm Tô Phức vào danh sách bạn bè, Vũ Văn Thận không còn gửi bất kỳ tin nhắn nào nữa. Cố Lãng Sâm, vì hôm nay có cuộc hẹn với Vĩnh Hương Tạ, tất nhiên cũng không có thời gian bận tâm đến cậu. Nhưng ngay cả khi có thời gian, dường như anh cũng sẽ không bận tâm đến cậu.
Trong danh sách liên hệ của Tô Phức, duy nhất chỉ có nhóm chat của cậu là đang ồn ào. Trong đó, ngoài cậu ra còn có hai người khác, chính là những người đã ồn ào sáng nay, còn cung cấp thông tin cho cậu. Một người tên là Nguyên Vân Tân, tính tình khá trầm tĩnh, người còn lại là Từ Lê, vui tươi hoạt bát. Theo thiết lập, họ chính là nhóm ba cậu trùm thích ăn mặc khác lạ ở trường, chuyên bắt nạt nhân vật chính trong các phân cảnh.
Tô Phức từng tóm tắt thiết lập của ba người họ một cách đơn giản là: bitch số 1, bitch số 2 và bitch số 3.
Cuối cùng, vẫn là hệ thống lên tiếng khuyên can: Thân mến, cậu đừng như vậy.
Hệ thống luôn bắt cậu rụt rè ở những thời điểm kỳ lạ.
Bởi vì Cố Lãng Sâm và Vũ Văn Thận không có động tĩnh gì, sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng hệ thống đưa ra kết luận như sau:
[Mặc bộ đồ nóng bỏng, đổi phong cách đi học, tiện thể nâng độ duy trì hình tượng của cậu lên nhé.]
Tô Phức hỏi nó: “Mày chưa bao giờ nghĩ đến chuyện để tao mặc đồ nam sao?”
Hệ thống chưa từng nghĩ đến điều này.
Dưới sự thao tác của hệ thống, trong tiết trời lạnh giá, Tô Phức mặc một chiếc áo ngắn màu hồng đen và chân váy ngắn màu hồng đen. Áo khoác là một chiếc áo da màu đen, phụ kiện là đôi tất màu đen có đai trang trí bằng da.
“Hắt xì!” Một hệ thống chỉ biết học cách phối đồ nữ qua sách và một người mẫu nam hoàn toàn không hiểu về thời trang nữ, hai người họ một bên cứ mù quáng, một bên thì không có ý kiến gì, kết quả cuối cùng là khi vừa bước ra khỏi căn nhà ấm áp, Tô Phức đã bị lạnh đến mức hắt xì một cái.
[Hay đổi sang bộ khác đi.]
Vốn dĩ không thích chân váy ngắn, nghe theo lời khuyên của hệ thống, Tô Phức không chút do dự quay lưng trở về nhà.
Hệ thống nhận ra rằng mặc ít đồ trong thời tiết này là không tốt cho sức khỏe, nhưng nó lại không muốn từ bỏ ý tưởng thiết kế bộ đồ nóng bỏng cho Tô Phức, cuối cùng đành nghĩ ra một bộ đồ đơn giản hơn. Áo thun lam trắng kiểu Mỹ kết hợp với quần short đen, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác rộng rãi cùng tông màu.
Sợ Tô Phức bị lạnh, lần này hệ thống còn cẩn thận chuẩn bị thêm một đôi tất dày và đôi bốt giữ ấm.
Để phối hợp với bộ trang phục này, chuyên gia làm tóc đã buộc cho Tô Phức kiểu tóc hai búi tròn.
Nhìn vào hình ảnh của mình trong gương, Tô Phức như chết lặng.
Không dễ chịu được mà.
Nhưng đây lại là bộ đồ thoải mái nhất mà cậu mặc kể từ khi đến thế giới này.
Vì tốn thời gian thay đổi qua lại, không ngoài dự đoán, Tô Phức bị trễ giờ học, nhưng cậu cũng chẳng mấy bận tâm.
Khi nhận được tin cậu đến trường, hai người tùy tùng của Tô Phức lập tức gửi tin nhắn báo cho cậu biết họ đã giữ cho cậu một chỗ ngồi.
Tô Phức đeo ba lô, đi vào lớp học từ cửa sau của phòng đa phương tiện.
Trong lớp học chật kín người, hai tùy tùng nhìn thấy tin nhắn đã quay đầu lại, ra hiệu cho cậu.
Tô Phức thấy họ ngồi ngay hàng ghế đầu, lặng lẽ cạn lời.
Nếu bây giờ cậu chạy từ phía cuối lớp đến chỗ họ, chẳng phải là công khai với mọi người rằng cậu đã đến muộn sao? Mặc dù thiết lập hình tượng của chúng ta chỉ là nhân vật phụ, nhưng có thể đừng làm những điều ngu ngốc như vậy nữa được không? Tốt nhất là hai người nên rút lui đi.
Tô Phức nhìn lướt qua phía trước.
Hôm nay là buổi học chung của hai lớp, nên chỗ ngồi gần như đã kín hết. Chỗ trống còn lại cũng không nhiều.
Cậu nhìn quanh vài vòng, phát hiện có một chỗ trống ở hàng ghế cuối, vì thế cậu đi đến, đặt ba lô lên bàn, cố gắng giữ vẻ bình thản mà ngồi xuống.
Đây là thói quen đã khắc sâu trong gen, trễ giờ nhưng không dám làm ồn gây chú ý.
Tô Phức cảm thấy mình rất kín đáo, nhưng ngay từ lúc cậu bước vào lớp, giảng viên của buổi học này là Lâm Phỉ Vấn đã nhìn thấy cậu rồi, chỉ vì đang giảng bài nên không muốn dừng lại để khiển trách cậu mà thôi.
Nhìn thấy một chiếc ba lô đặt xuống bên cạnh, bạn học vốn dĩ đang độc chiếm một cái bàn kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Tô Phức quay đầu, ánh mắt đối diện với cậu ấy.
Tô Phức từng gặp người này rồi.
Trước đó, khi cậu trốn học để đi ăn cùng Cố Lãng Sâm, trước khi rời đi có một người đã hỏi cậu vấn đề liên quan đến bài giảng, chính là cậu trai trước mặt này —— cậu ấy đeo kính gọng đen, tóc đen rối bù, nhìn cái là biết là một bạn học hướng nội không đáng chú ý.
Bị đôi mắt lạnh lùng nâu nhạt của Tô Phức liếc qua, bạn học hướng nội bối rối cúi gằm mặt xuống, chỉ hận không thể chôn vùi gương mặt mình vào trong sách, giả vờ như mình không tồn tại trên đời này.
Tô Phức hiểu điều này. Đối với những người bạn học có tính cách yếu đuối như vậy, một người kỳ quặc với tính cách tồi tệ như cậu chính là người mà họ cả đời không muốn tiếp xúc.
Nhưng Tô Phức lại cảm thấy rất thú vị. Từ khi đến thế giới này, những người cậu gặp đều có tính cách rất kịch tính, điển hình là nhân vật trong tiểu thuyết, đã lâu rồi cậu không thấy một người bình thường, không có tính cách đặc biệt nào như vậy, cậu xúc động lắm.
Nghĩ đến đây, Tô Phức giơ tay lên, làm bộ lau đi giọt lệ chưa hề rơi nơi khóe mắt.
Cậu đã dần tập mãi thành quen, những phản ứng phóng đại chỉ là để cho người khác nhìn thấy mà thôi, vì vậy bạn học hướng nội nam không đáng chú ý này cũng không bỏ lỡ màn biểu diễn xuất sắc của cậu. Sau một hồi do dự, bạn học hướng nội lấy một gói khăn giấy ra khỏi cặp sách rồi đưa cho Tô Phức.
“Cảm ơn, chỉ là lông mi đâm vào mắt thôi.” Tô Phức thấy thú vị, chống cằm cười nhìn cậu ấy.
Bạn học hướng nội đột nhiên cảm thấy nổi da gà khắp người, giống như một con chuột bình thường đang đi trên đường lại bị mèo bắt gặp.
Cứu mạng với.
“Bạn học ngồi phía sau, xin hãy tập trung nghe giảng, đừng thì thầm to nhỏ.” Lâm Phỉ Vấn cúi đầu thao tác trên máy tính, không thèm nhìn cái nào đã mở miệng cảnh cáo Tô Phức đang trêu chọc bạn học ở phía sau.
Tô Phức mỉm cười đầy ẩn ý, tạm thời ngậm miệng.
Bạn học hướng nội như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, thực sự cậu ấy đã mấy lần ngồi không vững trên ghế, muốn bỏ chạy, tránh xa Tô Phức, tìm một chỗ ngồi khác. Nhưng chỗ cậu ấy ngồi lại gần tường, hơn nữa vị trí bên cạnh đã bị Tô Phức phá hỏng, không trốn thoát được.