Chương 8

"Con không tin thì chúng ta có thể làm giám định người thân, chờ có kết quả chúng ta lại tính tiếp."

Tôi đồng ý, dù là kiếp trước hay hiện tại thì kết quả giám định cũng chỉ mang tính hình thức.

Đoán chừng trước khi bọn họ tìm đến thì đã nghĩ kỹ biện pháp rồi.

Sáng sớm hôm sau, cha mẹ Ôn gia mang theo kết quả giám định tới bệnh viện.

Không có bất ngờ nào xảy ra, kết quả giám định người thân là có quan hệ máu mủ.

Hốc mắt mẹ ôn đỏ đỏ, hình như mới khóc xong: "Nhĩ Nhĩ, con đã phải chịu khổ nhiều năm rồi."

"Chờ vết thương của con lành chúng ta cùng nhau về nhà được không?"

Tôi không trả lời mà hỏi lại: "Hôm qua hai người nói là tôi bị ôm sai, vậy người bị ôm sai với tôi, Ôn Nguyệt, hai người tính như thế nào?"

Trong lòng tôi không ngăn được nụ cười lạnh, về nhà? Trở về cho Ôn Nguyệt t h i ê u c h ế t lần nữa sao?

Vừa hỏi xong vấn đề này, cha mẹ Ôn gia cùng sửng sốt một lúc lâu.

Nhìn thấy biểu tình trên mặt họ, tôi nhẹ nhàng mở miệng: "Khó xử lắm sao? Lúc quyết định tìm tôi về hai người không nghĩ đến vấn đề này à?"

"Hay là, hai người cảm thấy tôi và Ôn Nguyệt nhất định có thể ở chung với nhau thật tốt?"

Mẹ Ôn vội vàng giải thích: "Không phải, Nhĩ Nhĩ. Nguyệt Nguyệt từ nhỏ đã lớn lên bên cha mẹ, không phải con ruột nhưng cũng có tình cảm..."

"Mẹ biết, nhiều năm như vậy con đã chịu nhiều thua thiệt..."

"Đủ rồi." Tôi cắt ngang lời mẹ Ôn: "Các người không mắc nợ tôi cái gì, bị ôm sai con cũng không được tính là lỗi của các người."

"Cho nên đừng tới quấy rầy tôi, các người cứ coi Ôn Nguyệt như con ruột là được rồi."

"Dù sao cũng nuôi hai mươi mấy năm, như bà nói, không phải con gái ruột nhưng cũng không khác gì mấy, không phải vậy sao?"

"Tôi là một người được tìm về từ bên ngoài, thật sự không dám so sánh."

Sau khi tôi đơn phương nói ra những lời hôm đó, cha mẹ Ôn gia đã nhiều ngày không xuất hiện.

Cho tới khi bác sĩ tuyên bố tôi có thể xuất viện.

Ngày xuất viện tôi được đội trưởng đội cảnh sát Tạ Lê Xuyên tặng một túi lá bưởi lớn.

Nguyên văn lời anh ấy nói: "Xua đi xúi quẩy, cô chủ Nhạc."

Đến lúc anh ấy rời đi tôi mới biết được, thì ra vụ án của tên súc sinh kia chuẩn bị mở phiên tòa xét xử, chắc là sẽ tử h ì n h.

Lúc tôi đưa Tạ Lê Xuyên ra cửa phòng bệnh thì gặp được cha mẹ Ôn đã nhiều ngày không thấy mặt.