Chương 5

Âm thanh an ủi của Tiểu Mỹ vang lên: [Chị chủ đừng sợ, chỉ cần chị không ra khỏi tiệm thì hắn sẽ không làm hại chị được.]

"Hả? Vì sao vậy?"

[Bé không thể nói, tóm lại chỉ cần chị ở trong tiệm thì hắn không thể làm gì chị.]

Đã qua ba ngày mà vẫn không có tin tức tốt nào.

Đêm đó, tôi dự tính ngày mai sẽ mở cửa buôn bán bình thường.

Cứ đóng cửa tiệm suốt cũng không phải là biện pháp hay.

Chẳng lẽ ngày nào chưa có kết quả thì chưa được mở cửa tiệm sao?

Đúng lúc này tôi nghe thấy tiếng sột soạt từ phía sân trước.

Nghĩ đến điều gì đó, tôi rời giường cầm d a o phay đi tới sân trước.

Trước khi đi ra tôi đã nhắn cho chú Mạo.

Nhiều ngày trôi qua, chắc hẳn là tên kia tới rồi.

Lúc tới sân trước, qua khe hở cánh cửa tôi nhìn thấy bóng người kia, hắn đang cạy cửa.

Như thể cảm nhận được, người kia ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt tôi.

Tôi giả vờ sợ hãi lùi về sau một bước.

Thấy thế, hắn cười cười, giọng nói khàn khàn như m a q u ỷ thầm thì: "Cô chủ, đã lâu không gặp."

Tôi giơ con d a o phay trong tay lên: "Đúng vậy nha, đã lâu không gặp. Tôi chờ anh lâu lắm rồi đó."

Nghĩ tới c h é m thằng nhãi ranh này lâu lắm rồi, lại còn tự mình dâng tới cửa.

Xem ra thằng nhãi này còn cần chút thời gian để cạy cửa, tôi trốn bên cạnh bàn thu ngân.

Trong lòng căn dặn Tiểu Mỹ:

[Tiểu Mỹ, lát nữa tụi chị mà c h é m nhau thì em mang các bạn trốn xa một chút, cẩn thận không bị thương nha.]

[Dạ, ơ?] Tiểu Mỹ dứt khoát đáp lại, sau đó sửng sốt: [Chị chủ đừng làm chuyện nguy hiểm, Tiểu Mỹ có thể khống chế được hắn.]

[Không cần khống chế, Tiểu Mỹ giúp chị một việc đi.]

Tôi không nghi ngờ tính chân thực trong câu nói có thể khống chế thằng nhãi kia của Tiểu Mỹ.

Chỉ là xử lý một con rệp, tự tôi có thể giải quyết được.

[Sao phải gấp?]

[Tiểu Mỹ có thể xử lý video giám sát tối nay trong tiệm được không?]

[Không thành vấn đề, Tiểu Mỹ đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.]

Tiểu Mỹ vừa dứt lời thì âm thanh cạy cửa cũng dừng.

Tôi nhìn thằng nhãi cầm d a o bước tới, không khỏi cúi đầu nhìn con d a o phay trên tay.

Hình như mua nhỏ mất rồi.

"Cô chủ, hoa hồng nhà cô thật sự rất đẹp, sau khi nhuốm m á u lại càng đẹp hơn.”

Thằng nhãi đó dừng lại, lóe lên ánh mắt dò xét con mồi.

Mắt hắn dừng lại trên con d a o phay trong tay tôi trong chốc lát, lần nữa cất giọng mang theo ẩn ý:

"Cô chủ, giãy dụa làm gì cho phí công vậy."

Vừa dứt lời hắn đã tiến lên, một tay đưa ra có ý muốn giật lấy con d a o phay trong tay tôi, tay còn lại cầm con d a o đâm thẳng vào bụng tôi.