Chương 4

Tôi có chút bối rối: "Vậy chị tưới cho em ít nước nhé?"

[Dạ!] Cành của Tiểu Mỹ lại lắc lư.

Uống xong Tiểu Mỹ lại tiếp tục nói:

[Mấy bạn khác đều có thể nói chuyện, nhưng chắc là chị chủ nghe không được rồi.]

[Hai vị khách hồi nãy là người nổi tiếng mà Tiểu Mỹ ship CP trên mạng, là thật đó, he he.]

Nghĩ đến việc mình có thể sống lại, đột nhiên tiếp nhận thêm việc trong tiệm hoa có mấy bông hoa có thể nói chuyện, hình như cũng không phải là chuyện gì kỳ quái lắm.

Tôi gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Có vẻ như còn rất nhiều chuyện thú vị sau khi tôi được sống lại.

Sáng sớm hôm sau.

Tôi quen thuộc mở Weibo lên, định nằm nướng trên giường một lát.

Bỗng thấy một cái hotsearch ngay trên đầu trang.

#Thành phố Tĩnh An lại xảy ra án mạng#

Bấm vào xem, thời điểm xảy ra vụ án là rạng sáng.

Nạn nhân là một cô gái 18 tuổi làm ca đêm tại một cửa hàng tiện lợi.

Điều khiến tôi sợ hãi nhất là những hình ảnh trong video được người qua đường đăng tải, tôi nhìn thấy bó hoa hồng chính tay mình gói, không nhiều không ít, vừa đủ 18 bông.

Vậy nên chàng trai trẻ kia đúng là tội p h ạ m gϊếŧ người như Tiểu Mỹ nói.

Tối hôm qua sau khi đóng cửa, tôi đã nghĩ đến việc báo cảnh sát, nhưng mà tôi không có bất kỳ chứng cứ nào, chỉ dựa vào lời nói của bản thân tôi thôi thì không thuyết phục.

Cho nên tôi chỉ có thể dẹp bỏ ý nghĩ này.

Nghĩ tới đây tôi lại thấy có chút hối hận, nếu như hôm qua tôi báo cảnh sát sau khi chàng trai kia rời đi, cho dù không thể thuyết phục được người khác thì có lẽ cũng có thể giúp cô gái này thoát được một lần.

Cô ấy chỉ mới 18 tuổi, độ tuổi đẹp như hoa...

Không còn tâm trạng nằm nướng, tôi ngồi dậy báo cảnh sát.

Hi vọng manh mối mà tôi cung cấp có thể sớm đưa người kia ra trước công lý.

Sau khi tiễn chú Mạo đến thu thập chứng cứ, tôi ngơ ngác ngồi ở trước quầy thu ngân..

Bên tai vẫn còn vang vọng những lời họ do dự mãi mới nói trước khi đi:

[Nhạc tiểu thư, nếu có thể thì mấy ngày này cô đừng mở cửa tiệm.]

[Chúng tôi nghi ngờ đối phương có thể sẽ chú ý tới cô.]

[Tuy nhiên cô cứ yên tâm, chúng tôi sẽ nhanh chóng bắt được người, cũng cảm ơn cô đã cung cấp manh mối.]

Tôi quyết định nghe chú Mạo, đóng cửa tiệm mấy ngày.

Kiếm tiền tất nhiên là quan trọng, nhưng vất vả lắm mới sống lại được một lần, mạng nhỏ này vẫn quan trọng hơn.

Thấy tôi đột nhiên đóng cửa tiệm, Tiểu Mỹ thắc mắc: "Có phải vì tin tức lúc sáng không chị chủ?"

Tôi gật đầu: "Ừm, có khả năng chị đã bị đối phương để mắt tới, đành phải tránh mấy ngày thôi."

"Chị tin chú Mạo sẽ bắt được hắn."