Đã gần 6 giờ tối.
Khi tôi còn đang suy nghĩ tối nay nên ăn gì thì chuông gió ngoài cửa vang lên, báo hiệu có khách tới.
Tôi nhanh chóng đứng dậy chào hỏi: "Chào mừng đến với [Tiệm hoa Vân Biên]. Mời anh xem tự nhiên, nếu cần giúp đỡ gì có thể kêu tôi."
Người tới là một chàng trai cỡ hai, ba nươi tuổi, người không cao lắm.
Sau khi nhìn quanh tiệm một vòng, anh ta đưa mắt ra hiệu:
"Chủ tiệm, gói cho tôi một bó hồng."
Giọng nói khàn khàn không phù hợp với lứa tuổi của anh ta làm tôi không thể không nhìn anh ta thêm lần nữa.
"Được, anh muốn bao nhiêu bông?"
Chàng trai khựng lại rồi cười nhẹ: "Lấy 18 bông đi."
"Anh chờ một chút, lập tức xong ngay."
Nói xong tôi bắt đầu chọn hoa hồng, vừa đưa tay ra trong đầu liền vang lên nột tiếng thét chói tai:
[A a a! Chị chủ ơi, bé không muốn đi cùng hắn đâu!!!]
[Hắn là tên tội p.h.ạ.m g.i.ế.t người.]
[Bé ngửi thấy trên người hắn có mùi m.á.u tươi.]
[Tiểu Mỹ cự tuyệt, Tiểu Mỹ không muốn nằm lì ở hiện trường vụ án đâu huhu...]
Nghe được lời này, tay tôi khựng lại giữa không trung, nghĩ đến tin tức mấy ngày nay tôi không khỏi cảm thấy sống lưng lạnh toát...
Gần đây thành phố Tĩnh An đã xảy ra một vụ án g.i.ế.t người liên hoàn.
Bởi vì chậm chạp chưa bắt được hung thủ nên người dân vô cùng hoang mang.
Những suy nghĩ của Tiểu Mỹ vẫn còn tiếp tục trong đầu tôi:
[Chị chủ ơi, nhanh chọn những bông hoa hồng bình thường rồi tiễn hắn đi.]
[Chị chủ đừng cả tin, hắn thật sự nguy hiểm lắm á.]
[Tiểu Mỹ thể, bé thật sự không có nói đùa!]
Trong lòng tôi bình tĩnh đáp lại Tiểu Mỹ: "Ừm."
Sau đó tôi quay lại nhìn chàng trai trẻ mà không để lại bất kỳ dấu vết nào. Tay vẫn tiếp tục chọn hoa hồng, chỉ là tôi đã bỏ qua mấy bông hoa đặc biệt trong tiệm.
Rất nhanh đã gói xong bó hoa, tôi đưa cho chàng trai đó:
"Tổng cả hết 188 tệ, quét mã ở đây là được."
Chàng trai đưa ra 2 tờ tiền mặt.
Tôi không khỏi sửng sốt: "Đưa... tiền mặt sao?"
Ngày nay giới trẻ rất ít khi sử dụng tiền mặt.
Mà anh ta lại không dám quét mã QR, không lẽ thật sự đúng như lời Tiểu Mỹ nói, anh ta là tội phạm g.i.ế.t người sao?
Chàng trai nhăn mặt: "Bên cô không nhận tiền mặt sao?"
"Không phải, anh đợi chút tôi trả lại tiền thừa cho anh."
Ý thức được mình đã thất thố, tôi nhanh chóng nhận lấy tiền từ tay chàng trai.