Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hệ Thống Tự Thiết Lập Của Nguyên Châu Luật

Chương 5: Lạc Và Rừng Cấm (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tất cả điều vô cùng bất ngờ với màng phối hợp vừa rồi của hai người Trương Gia Nguyên và Nhậm Dận Bồng, Vương Nghệ Cẩn là người đầu tiên lên tiếng: " Vừa rồi là chiêu gì vậy? Lợi hại như thế?!!"

Nhậm Dận Bồng ánh mắt hoài nghi nhìn sang đáp: " Là hỏa phong tiêu, một phát ăn ngay, không phải Gia Hành rất giỏi thực chiến sao? À không Gia Hành cái gì cũng toàn diện mà, sao đến chiêu thức cơ bản thế này cũng không biết?

Vương Nghệ Cẩn thầm chửi trong lòng, không biết tại sao cậu em này của Lưu Tá Ninh cứ mãi khó chịu thế nhỉ, đáp:

" Ai nói với cậu Gia Hành toàn diện và rất giỏi thực chiến vậy."

" Đúng là chiêu thức cơ bản đã từng nghe nhưng tại cậu ấy ra chiêu nhanh quá đấy chứ!"

Lưu Tá Ninh và Triệu Việt cùng an ủi: " Không cần tủi thân như thế, là lần đầu thực chiến mà, cả bọn mình cũng thấy chiêu thức đó rất lạ đó"

Trịnh Nãi Hinh hùa theo: " Đúng vậy, đúng vậy"

Trương Gia Nguyên đẩy cánh tay Nhậm Dận Bồng một cái như đang bảo anh đừng có chọc khoái người của Gia Hành nữa rồi đi đến cạnh cái xác kia.

Lưu Tá Ninh muốn giúp không khí bớt căng thẳng nên đã la thật lớn:

"Con sói này to thật đấy, nhưng mà là sói thật hay là quái sói vậy"

Trương Gia Nguyên điềm tĩnh đáp: "Là quái sói, nhưng con này chắc cũng được trăm năm rồi, nên mới to như vậy"

Trịnh Nãi Hinh không khỏi kinh ngạc: " Trăm năm ư? Quái sói bình thường sống cao nhất là năm mươi năm, sói bình thường trung bình là mười lăm, mười sáu năm. Chúng ta vừa đi chưa được bao lâu đã gặp phải quái sói trăm năm. Khu rừng này nguy hiểm đến vậy sao?"

Trương Gia Nguyên: " Không biết nguy hiểm đến cỡ nào, chúng ta cũng không biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, vì vậy mọi người phải nhất định theo sát em và Dận Bồng đấy, trong trường hợp khẩn cấp bọn em sẽ đưa mọi người ra ngoài"

Mọi người bắt đầu ý thức được mức độ nguy hiểm của lần thử thách này, cả Lưu Tá Ninh cũng vậy, cũng bắt đầu nghiêm túc hơn. Ba ngày trôi qua vẫn chưa có dấu hiệu xuất hiện của trăng tròn, tuy không xuất hiện quái sói nhiều như họ nghĩ nhưng lại xuất hiện quái sói trăm năm.

Ngày thứ tư, khi Triệu Việt và Vương Nghệ Cẩn đang tranh thủ lấy nước từ một hồ nước nhỏ thì bầu trời bỗng nhiên tối sầm lại, họ vội vàng trở về nơi mà Trương Gia Nguyên, Nhậm Dận Bồng, Lưu Tá Ninh và Trịnh Nãi Hinh đang đợi. Cảm thấy thực sự nguy hiểm, sáu người điều trong tư thế sẵn sàng chiến đấu.

Vẫn là Nhậm Dận Bồng lên tiếng đầu tiên: " Bắc nam đông tây, thôi bỏ đi, trên trăm con, Gia Nguyên em lên đi!!!"

Lần này cuối cùng cũng được xuất chiêu rồi, Trương Gia Nguyên quay người hai vòng bay trên không, đưa tay rút ra một thân sáo trúc chắc chắn. Âm thanh vang lên tựa như một khúc nhạc dịu êm bay bổng cùng thân ảnh Trương Gia Nguyên. Đám quái sói dường như bị khúc nhạc này ảnh hưởng không ít, tốc độ giảm một cách nhanh chóng.

Nhậm Dận Bồng vô cùng tán thưởng: " Quả nhiên rất hiệu quả" rồi cũng ra hiệu với những người khác tiến lên. Tiếng sáo của Trương Gia Nguyên đúng là ảnh hưởng đến đám quái sói này không ít nhưng độ hung hãn của chúng thì không vì thế mà suy giảm. Bọn họ cũng rất vật vã mới có thể diệt hết được hơn một trăm quái sói như thế. Khi con cuối cùng từ từ biến mất, quang cảnh trước mắt họ không còn u tối như trước mà thay vào đó là một cảnh đêm sáng ngời bừng lên dưới ánh trăng tròn vành vạnh. Từng giọt sương long lanh rơi xuống lấp lánh sóng xanh. Bọn họ vui mừng chào đón chiến tích của mình, thế là Thủy Linh cuối cùng cũng xuất hiện rồi. Nước thánh phù thủy chính là Thủy Linh, là tinh túy của những giọt sương lấp lánh biếc xanh này mà luyện thành và Nguyệt Linh là chiêu thức giúp bọn họ thu lấy nó. Nguyệt Linh nói khó cũng không phải khó. Chiêu thức này cần lấy máu, dùng máu này để khống chế Thủy Linh tồn tại trong sương đêm biến nó thành của mình.

Trải qua hơn nửa canh giờ việc thu lấy Thủy Linh căn bản sắp hoàn thành.

Trịnh Nãi Hinh lên tiếng đầu tiên: " Mọi người xong rồi chứ"

Xung quanh điều rất đồng thanh mà đáp: " Xong rồi"

Nhậm Dận Bồng lên tiếng: " Vậy về thôi, ta đưa mọi người..."

Lưu Tá Ninh bỗng ngắt lời: " Chờ đã Bồng Bồng, Nghệ Cẩn vẫn chưa xong" .Trong khi những người khác điều coi như là rất nhẹ nhàng thu lấy Thủy Linh.

" Bùng"

" Không xong rồi"



Lưu Tá Ninh rất nhanh bay ra đỡ lấy Vương Nghệ Cẩn.

Trương Gia Nguyên hét lớn lặp lại: " Không xong rồi thiết lập bị gián đoạn"

" Bồng Bồng đưa mọi người rời khỏi, mau!!!"

Nhậm Dận Bồng rất nhanh tay thiết lập một ảo ảnh mở đường, bên kia ảo ảnh đã mập hình ảnh cổng vào của Đinh Thành học viên. Còn Trương Gia Nguyên ở hướng còn lại đang rất vật vã xây dựng lại thiết lập đang từ từ vỡ đi. Nếu không may họ không kịp rời đi trước khi thiết lập bị vỡ thì họ sẽ phải ở lại nơi này vĩnh viễn. Tất cả điều hiểu rất rõ điều đó vì vậy nhanh chóng nghe theo sắp xếp của Nhậm Dận Bồng mà tiến nhanh lại gần ảo ảnh vừa lập ra.

Nhậm Dận Bồng: " Gia Nguyên, đi thôi!!!"

Trương Gia Nguyên: " Không được, mới chỉ 4 ngày trôi qua chưa chắc những người khác có thoát ra ngoài chưa, em sẽ ở lại để đảm bảo cho nơi này không bị vỡ, anh đi trước đi."

"Tin em đi Bồng Bồng, em là ai chứ! Không sao đâu. Đưa mọi người rời khỏi đi. Trương Gia Nguyên không chết được đâu."

Nhậm Dận Bồng đành phải để Trương Gia Nguyên ở lại.

" Đợi đã Bồng Bồng"

Trương Gia Nguyên tay phải chống đỡ, tay trai nâng giọt Thủy Linh, đưa từ từ đến tay Nhậm Dận Bồng.

" Anh đưa cái này cho Vương tỷ giúp em, tỷ ấy cũng đã rất cố gắng."

" Nguyên nhi"

" Anh mau đi nhanh đi"

_ _ _ _

Thế là mọi người vượt qua ảo ảnh để thoát ra. Khác với khung cảnh bên trong thiết lập, thế giới thực hiện tại là ban ngày. Những chuyện bọn họ vừa trải qua cứ ngỡ như giấc mộng đã biết mất như chưa từng tồn tại vậy. Càng làm họ kinh ngạc hơn là tất cả các học viên điều đã vượt qua thử thách và đang chờ đợi ở đây, chỉ có bọn họ là khốn đốn trải qua 4 ngày này, lại còn để Trương Gia Nguyên ở lại xây lại thiết lập. Trong khi bọn họ điều là những học viên xuất sắc nhất. Nhậm Dận Bồng lần này không muốn kiềm chế nữa:

" Vương tỷ, Gia Hành thực sự muốn thâu tóm cả giới thợ săn thật sao? Tỷ nói thật đi, Trương Gia Nguyên tuy chỉ mới vừa quen biết mọi người nhưng nó đã đối xử với mọi người rất tốt mà, tỷ làm vậy không thấy có lỗi sao?"

Nhậm Dận Bồng không phải là người thô lỗ, cũng chưa từng lớn tiếng với ai nhưng lần này người anh em cùng mình lớn lên lại đang gặp nguy hiểm, lại đang ở bên kia chống đỡ một mình, Nhậm Dần Bồng đúng là nhịn không nổi nữa, nắm lấy cổ áo Vương Nghệ Cẩn.

Lưu Tá Ninh cùng Triệu Việt không khỏi hốt hoảng ngăn lại

" Này Nhậm Dận Bồng, sao em cứ như vậy thế?

Nhậm Dận Bồng: " Em thế nào chứ? Tại sao tất cả mọi người điều an toàn, tại sao chỉ có chúng ta là gặp không biết bao nhiêu là chuyện? Tại sao tất cả mọi người điều có thể thu lấy Thủy Linh một cách nhẹ nhàng nhưng tỷ ấy lại thất bại? Tại sao tỷ ấy vừa thất bại thì thiết lập lại vỡ? Người của Gia Hành lại có thể không có khả năng thu được Thủy Linh hay sao? Trò cười này nói ra thì ai sẽ tin vậy?"

Nhậm Dận Bồng sau chuyện này chính là đang hoài nghi Gia Hành muốn lợi dụng sự kiện lầ này để loại bỏ dần dần những học viên ưu tú đến từ những học việc khác. Và lẽ dĩ nhiên trong mắt Nhậm Dận Bồng, không chỉ Nhậm Dận Bồng mà mọi người điều phải công nhận Trương Gia Nguyên thật sự rất giỏi.

Vương Nghệ Cẩn cuối cùng cũng hiểu rõ tại sao Nhậm Dận Bồng lại luôn cảm thấy khó chịu với mình và cả Gia Hành rồi.

Vương Nghệ Cẩn buông đôi tay đang nắm chặt lấy Lưu Tá Ninh, bước tới trước mặt Nhậm Dận Bồng.

" Cậu nghĩ Gia Hành là gì vậy?"

" Cậu dựa vào những tin đồn đoán ngoài kia mà phán xét việc chúng tôi đến đây ư?"



" Cậu nghĩ chuyện của một Gia Hành học viện lớn như vậy một học viên cỏn con như tôi có thể quyết định được ư"

" Đúng, tôi không thể thu lấy Thủy Linh đấy"

" Tôi không thể thu được Thủy Linh là vì bản thân kém cỏi đấy, được chưa?"

"Tôi đến từ Gia Hành nhưng kém cỏi đấy, cậu hài lòng chưa?"

Nói rồi Vương Nghệ Cẩn úp mặt vào vai Triệu Việt mà khóc mếu máo như một đứa trẻ: " Danh tiếng của Gia Hành là vì Gia Hành giàu có, bọn họ thích mua thì mua chứ tôi có thể quản sao....sống ở nơi giàu có cũng mệt mỏi lắm chứ...có được thử cái gì đâu mà biết...tôi chỉ được học lý thuyết và học cách tiêu tiền thôi ....hơn nữa...tôi giàu, có chút kém cỏi nhưng cũng rất cố gắng mà. Gia Hành chỉ để 4 người đi là vì sợ mất danh tiếng đó. Còn về Châu Kha Vũ, tôi còn chưa gặp cậu ấy lần nào."

Cách nói chuyện của người giàu đúng thật làm cho người khác đau đầu. Cảm thấy Vương Nghệ Cẩn thực sự có chút trẻ con, cũng rất buồn cười, lại có chút gì đó rất đáng thương.

Giây phút này Nhậm Dận Bồng có chút nhớ người bạn cũ của mình - Lâm Mặc. Trương Gia Nguyên cũng giống Lâm Mặc, đừng nói câu: "tất cả điều là anh em" mà bọn họ luôn treo trên miệng là giỡn chơi vì cả hai đều thực sự như vậy. Chưa từng coi thường một ai. Cũng không nhìn vào những điều hào nhoáng của người khác mà tự hạ thấp chính mình. Tất cả mọi người điều như nhau cả thôi.

Nhậm Dận Bồng từ từ tiến lại gần: " Xin lỗi", " xin lỗi tỷ"

Rồi nâng lấy thủy linh trên tay đưa qua: " Thủy Linh này là Gia Nguyên để cho tỷ"

Vương Nghệ Cẩn giận dỗi: " Không cần đâu"

Nhậm Dận Bồng: " Là đệ ấy bảo nhìn thấy tỷ đã rất nỗ lực"

..........................

Trương Gia Nguyên bên này thầm mắng:

" Chết tiệt, sao hôm nay vô dụng thế nhỉ?"

Chả là những ngày trôi qua sự xuất hiện lẻ tẻ của đám quái sói trăm năm kia đã làm Trương Gia Nguyên tiêu tốn không ít sức lực. Vốn là định nếu chúng xuất hiện theo bầy đàn, Trương Gia Nguyên có thể một mẻ tóm sạch sẽ đỡ mất sức hơn nhưng sự thật lại không như dự diệu. Đến khi bọn chúng thật sự xuất hiện thì ngay cả tuyệt chiêu mà Trương Gia Nguyên đã luôn ấp ủ cũng không sử dụng đủ sức. Thực sự là tức chết rồi!!! Trương Gia Nguyên hiện tại đã cố gắng hết sức nhưng lực bất tòng tâm. Chống đỡ không nỗi, thiết lập vỡ rồi.

Trương Gia Nguyên lần này buông tay rồi, chỉ đành để mình bị sức mạnh kia quật mạnh một cái. Cậu lăn dài trên mặt đất. Thôi xong rồi!

_ _ _ _

Trương Gia Nguyên từ từ mở mắt: " Mình chết rồi sao?"

Ngước nhìn lên bầu trời rộng lớn trên kia mà đếm sao ngắm trăng. Trương Gia nguyên âm thầm mà tán thưởng: " Trăng tròn đẹp thật, giá như mà có ai đó bay từ trên đó xuống lại càng đẹp hơn nữa."

"Aaaaaaaaaa Trương Gia Nguyên đẹp trai phong độ, siêu cấp vô địch còn chưa kịp bước chân ra khỏi Đinh Thành đã chết rồi ư"

Nghe tiếng la của mình rõ lớn Trương Gia Nguyên bỗng bừng tỉnh:

"Ơ? Có thể như thế à? Tiếng mình nghe hay quá này!!! Hahaha vậy là mình chưa chết"

Và rồi bật cả người dậy, trong lòng lại tràn trề năng lượng. Cả người tuy có chút tê buốt nhưng nhìn chung vẫn lành lặn không sứt mẻ chỗ nào cả.

" Nhưng mà chờ đã, mình không ở trong thiết lập!!!"

" Đây... Đây là rừng cấm được ghi trong sách cổ sao?"!!!
« Chương TrướcChương Tiếp »