Trương Gia Nguyên di chuyển nhanh nhẹn tựa như chân đang nhẹ nhàng đạp lên mây mà bay rồi lại ngồi đắt ý trên một tản cây lớn mà vuốt ve mặt dây chuyền long lanh giọt nước trên cổ mình: "Năng lượng sử dụng 0.2, chỉ số tốc độ x0.75, mê hồn bao phủ 13%, đạt cấp độ ma sói nhưng là cấp F, còn muốn chạy? Muốn tự biến mất hay để tôi ra tay?"
Bên kia không dám tiếp tục chạy trốn nữa: "Ta còn chưa làm gì."
"Chưa làm gì? 13% là chưa làm gì? Ngươi còn muốn làm gì nữa?"
"Xem như hôm nay ta xui xẻo. Tạm biệt"
Nói rồi bên kia cả thân thể và một chất giọng khàn đặc, đặc trưng của một ma sói kia cũng tan biến theo làn khói đen. Đây là cách ma sói tự kết liễu bản thân, tự thiêu cháy chính mình. Việc còn lại của Trương Gia Nguyên là thu lấy luồng âm khí cực nhỏ của một ma sói cấp F này vào sợi dây chuyền hình giọt nước mà cậu luôn đeo trên cổ.
Không biết bao nhiêu cho đủ, bao nhiêu mới có thể đủ để mang người kia trở về. Thời gian dài đằng đẵng, cậu chỉ có thể tích lũy từng chút từng chút một. Kể từ ngày đó mọi chuyện dường như đã ổn hơn, ma sói không còn xuất hiện tầng tầng lớp lớp và lộng hành như ngày trước nữa. Chỉ có Trương Gia Nguyên là không ổn. Cậu nỗ lực như vậy nhưng không có một cơ sở nào có thể chứng minh cậu có thể dùng cách này để đưa người kia trở về. Tuy vậy, đối với Trương Gia Nguyên mà nói, dù là một chút hi vọng cậu cũng nhất định nắm lấy.
...........
Từ ngày hai người gặp lại nhau, Lâm Mặc không còn thấy Trương Gia Nguyên thổi sáo nữa. Cậu không biết, cũng không hỏi. Trương Gia Nguyên bây giờ đã trở thành một thợ săn thực thụ rồi, tuy rằng kĩ năng có lẽ chưa bằng người đó, đúng là chưa bằng người đó vì người kia chính là trải qua tôi luyện và thử thách mà trở thành một thợ săn thuần chủng. Cậu không phải là một thợ săn thuần chủng. Có lẽ vì muốn trở thành thợ săn mà Trương Gia Nguyên đã từ bỏ thổi sáo. Nhưng có lẽ cũng không phải như vậy vì Lâm Mặc thường hay bắt gặp Trương Gia Nguyên ngẩn ngơ vuốt ve cây sáo trúc kia, rồi lại vô thức chạm tay vào mặt dây chuyền trên cổ. Thật ra với Lâm Mặc, Trương Gia Nguyên ngoài những khoảnh khắc như vậy thì Trương Gia Nguyên này vẫn là Trương Gia Nguyên của trước kia, vui vẻ, hoạt bát, năng động. Trương Gia Nguyên này vẫn là người đã thích cái gì nhất định sẽ theo đuổi, bảo vệ và không bao giờ từ bỏ, điều gì cũng nhớ rất kỹ. Vậy nên ngày đó với Trương Gia Nguyên mãi mãi là một nhát dao đâm thẳng vào tim cậu, vết thương ấy cứ mãi rỉ máu, âm ỉ, ngày ngày nhắc nhở cậu, cũng ngày ngày khiến nỗi nhớ trong cậu ngày càng lớn hơn. Nhưng Trương Gia Nguyên đúng là rất giỏi che dấu.
--------
Lâm Mặc khẽ thở dài, hơ hơ cánh tay trước mặt Trương Gia Nguyên: "Trương Gia Nguyên, hôm nay có cuộc gặp gỡ của giới phù thủy đó, mày có muốn test thử một lần không? Test một tí, đã bao lâu rồi, mày lười quá đó!"
Trương Gia Nguyên một chút biểu hiện như vừa thoát khỏi trầm tư cũng không có, dõng dạc mà đáp trả : "Này Lâm Mặc, anh không phải là người lợi hại nhất rồi sao? Không lẽ còn cần em test anh à? Phù thủy thuần chủng?"
Lâm Mặc lại bị Trương Gia Nguyên làm cho tức chết rồi: "Được lắm Trương Gia Nguyên, anh mày đi tìm thợ săn khác. Anh mày không cần mày nữa."
Trương Gia Nguyên trên mặt tràn đầy sự ăn năn giả tạo mà kéo lấy tay người kia nài nỉ: " Ayda đùa thôi mà!!! Đừng giận anh của em."
Lại tiếp: "Nhưng mà em phải nói thật này, em thấy càng ngày những cuộc gặp gỡ ấy càng nhàm chán đó, phù thủy chân chính có ai rảnh đi đâu, mấy người đó chẳng phải chỉ toàn nghiệp dư, vừa nhận được ấn phong liền ra ngoài hay tay múa chân. Anh đã tìm được bao nhiêu người từ cái gọi là cuộc gặp của giới phù thủy đó mà vì cái gì lại đi không xót ngày nào vậy?
Lâm Mặc: "Vì Ấn Thủy Linh"
Ba từ này chẳng xa lạ gì với Trương Gia Nguyên. Tuy Ấn Thủy Linh từ trước đến giờ chỉ xuất hiện 2 lần duy nhất, nhưng những lần nó xuất hiện điều là thảm họa, cho nên ba từ này người bình thường không được nghe qua nhưng trong giới điều cảm thấy khϊếp sợ. Ấn Thủy Linh này lại càng dễ rơi vào tay những người bất tài, đây là level thấp nhất giúp họ lấy được ấn phù thủy vì người chỉ cần sở hữu Ấn Thủy Linh sẽ được nước thánh phù thủy xác nhận là đủ điều kiện, nhưng những người này lại thường không biết về sức mạnh của nó mà để mất nó, khi nó rơi vào tay một người đó đủ sức mạnh và tham vọng sẽ hiện hình và hai lần nó hiện hình điều để lại những hậu quả nghiêm trọng.
Trương Gia Nguyên vẻ mặt lộ rõ nghiêm túc, giọng điệu cũng không còn đùa giỡn như trước nữa: "Sao những lần trước anh không nói với em?"
Lâm Mặc: "Em trai à! Em không phải không biết giới phù thủy là nơi dễ xuất hiện Ấn Thủy Linh nhất à! Anh còn phải nói sao? Là mày không muốn đối mặt. Lại còn không dám nhận."
Trương Gia Nguyên: "Em có gì mà không dám nhận"
Lâm Mặc như đã chờ đợi chỉ để nghe Trương Gia Nguyên nói ra điều này: "Mày có đó. Chẳng hạn như chuyện mày vẫn luôn nâng niu cây sáo của mày. Mày chưa từng từ bỏ thổi sáo, nhưng lại không dám nhận.
Trương Gia Nguyên: "Chỉ là em không có thời gian."
Lâm Mặc: "Vậy sao phải dấu"
Không khí bỗng trở nên im lặng, Lâm Mặc lại nói: "Gia Nguyên, ngày đó anh không ở bên mày, anh không rõ chuyện gì đã xảy ra. Anh sẽ không hỏi, nếu sẵn sàng có thể kể cho anh. Anh luôn là người thân của mày. Nhưng mà, anh biết mày có tham gia vào trận chiến năm đó, đúng không?"
.....
"Không sao mà! Lần đó so với mấy lần trước cũng khá ổn, nhìn vào hiện tại thì tất cả điều tốt mà, phải không? Em năm đó cho dù có phạm phải lỗi lầm gì thì ít nhất kết quả vẫn tốt đó thôi. Chỉ có điều, điều đáng tiếc là thợ săn thuần chủng duy nhất... năm đó...chết rồi...Cũng không ai biết tại sao mọi chuyện lại xảy ra như vậy. Thực sự đáng tiếc!"
Trương Gia Nguyên: "Là em đã gϊếŧ anh ấy."
Lâm Mặc không biết là do bản thân nghe không rõ hay là còn chưa kịp tiếp thu những gì Trương Gia Nguyên vừa nói: "Mày nói gì?"
Trương Gia Nguyên: :Đúng vậy! Là em."
Lâm Mặc: "Mày nói gì vậy Trương Gia Nguyên. Đừng đùa anh mày nữa, chuyện này không vui đâu!"
Trương Gia Nguyên vẫn giữ nguyên vẻ mặt đó một chút cũng không thay đổi: "Anh không thấy rất hợp lý sao, hiện tại em là thợ săn, em muốn giỏi hơn anh ấy, muốn trở thành Thợ Săn mà người người ngưỡng mộ và ca tụng, logic này có gì sai sao?"
Lâm Mặc nghe không nổi nữa, Trương Gia Nguyên lại làm Lâm Mặc tức chết một lần nữa: "Mày thôi đi, năm đó mày mới vừa tròn 18 tuổi, mà thôi tao nói thế làm gì nhỉ. Mấy chuyện vô lý và buồn cười thế này mày đừng nói nữa. Tao đi sắp xếp chuẩn bị đi đây."
Lâm Mặc chuẩn bị rời đi thì Trương Gia Nguyên bỗng lên tiếng: "Lần này đi chơi với anh một chuyến"
Lâm Mặc: "Um."
Nơi diễn ra cuộc gặp mặt của các phù thủy là một khu phố rất cổ. Đây đúng là phong cách của phù thủy, thích những thứ cổ cũng đơn giản một chút. Nhưng những người tổ chức cuộc gặp mặt này lại rất khoe khoang. Họ đã chuẩn bị một tòa lâu đài cực kỳ hoành tráng. Cổ nhưng hoành tráng. Ngoài phù thủy và thợ săn có ấn chứng nhận thân phận sẽ được trực tiếp đi vào, thì còn có rất nhiều người muốn tận mắt chiêm ngưỡng sức mạnh của bọn họ, nhưng phải trả giá rất đắt. Lâm Mặc là một phù thủy thuần chủng, có thể coi là độc nhất vô nhị rồi nhưng mà trước giờ vẫn cứ ẩn dận như thế, cả Trương Gia Nguyên cũng vậy nên người ta chưa từng nghĩ hiện tại một phù thủy thuần chủng và một thợ săn giỏi như Trương Gia Nguyên có tồn tại. Bình thường bọn họ đúng là chỉ tới để hoa tay múa chân, cũng không có gì quan trọng nên Lâm Mặc cũng không có ra tay. Ngoài ra vì không có sự tồn tại của những người như vậy mà họ cho rằng thời đại của ma sói thực sự đã suy tàn. Vẫn là như cũ thợ săn và phù thủy thực thụ không ai làm như vậy, nhưng cũng giống Lâm Mặc, nhiều người vẫn sẽ tới vì muốn thử xem thực lực của những người mới ra mắt.
"Cái gì 500 đồng vàng, lấy mạng người ta à?Biết là đắt rồi nhưng mà ăn gì như cắt cổ vậy."
Tiếng Trương Gia Nguyên vang vọng cả hội trường. Bên kia liền đáp: "Đây là vé đôi, không hề đắt nha, là nhờ hai người đã test level của Synthetic Power còn là người quen mới được đó, bình thường vé đôi là 1500 đồng vàng đó bạn nhỏ."
Trương Gia Nguyên vẫn chưa hết kinh ngạc: "Cái gì 1500, đùa nhau à"
Lâm Mặc: "Đây đây đây, bạn nhà mình là lần đầu đến đây, để mình nói chuyện lại, còn thừa một chút cầm lấy mà uống nước nhé!"
Nói rồi Lâm mặc kéo Trương Gia Nguyên đi liền một mạch
Trương Gia Nguyên ngày trước ở học viện cũ chưa từng phải sử dụng đến tiền. Sau này khi Lâm Mặc trở về vấn đề tiền bạc điều do Lâm Mặc lo cả. Nếu như ở địa vị của một thợ săn như Trương Gia Nguyên thì có thể được chu cấp đầy đủ, còn chưa kể những nơi như thế này sẽ được chào đón một cách nhiệt tình, nhưng Trương Gia Nguyên và cả Lâm Mặc điều chọn hành động ẩn danh như vậy.
Trương Gia Nguyên không khỏi thắc mắc hỏi Lâm Mặc bằng một giọng điệu không thể mỉa mai hơn được: "Nè Lâm Mặc, giờ em mới biết anh giàu như vậy đó, còn có tiền thừa nữa cơ".
Lâm Mặc đắc ý mà đáp: "Đương nhiên là anh mày giàu rồi, nói ra thì đây cũng là lần đầu anh dắt mày đi chơi mà, không thể để mày mất mặt được"
Trương Gia Nguyên: "Hơ hơ tự hào ghê, em đi một mình là đằng đấy ăn đấm rồi. Dịp luôn cái hội trường này đi, tổ chức chỉ để kiếm ăn chứ họp mặt cái gì, không đem lại một chút lợi ích gì. Khoe khoang đến thế là cùng. Nhưng mà anh cũng đúng là giàu thật."
Lâm Mặc: "Chứ mày nghĩ sao, cái học viện phù thủy LK kia là của anh mày đó."
Trương Gia Nguyên: "Nhưng mà chắc chẳng ai ngờ chủ học viện danh tiếng nhất nhì trong giới phù thủy đó lại là một tên nhóc vẻ ngoài mười mấy đôi mươi."
Lâm Mặc: "Chỉ trách anh mày thành tài quá sớm thôi. Ha ha ha. Chắc mày đang ganh tị với anh đây lắm, biết sao được, giỏi quá mà, hổ thẹn rồi, hổ thẹn rồi."
Trương Gia Nguyên: "Thôi ngại thay anh đó. Nhưng mà em hỏi thật, em đúng là từng đến học viện của anh rồi, anh cũng đâu thế dạy pháp thuật trong giới được mà, chỉ chế thuốc mà vẫn nhiều người đến học thế à!"
Lâm Mặc càu nhàu: "Có phải anh chiều mày quá nên mày mới như vậy không Nguyên ca. Tao vẫn ở bên mày nhưng mày vẫn nên đi học chuyên ngành về phù thủy đi. Pha độc chế thuốc cũng là chuyên ngành của phù thủy đó, còn là chuyên ngành đặc biệt quan trọng đó mày biết không? Mày là thợ săn mà không chịu học ai không biết lại tưởng mày có thù với phù thủy đó."
Trương Gia Nguyên đột nhiên nhỏ giọng: "Đúng là có thù mà."
Lâm Mặc không còn hứng thú tỏ vẻ ngạc nhiên nữa: "Gì? Mày đừng có lại nói với tao là phù thủy năm đó cũng do mày gϊếŧ đấy nhé!"
Trương Gia Nguyên: "Không, em có thù với phù thủy là có thù với anh đó". Lại thầm nghĩ: Người đó em còn chưa làm gì...
Lâm Mặc: "Này đợi anh! Đi đâu đấy!"
Vì Lâm Mặc quá quen nơi này rồi nên trực tiếp dẫn Trương Gia Nguyên lên sảnh chính. Bữa tiệc sắp bắt đầu, đầu tiên là phần của các phù thủy mới ra mắt. Hai người chọn một góc nhỏ quan sát rất tỉ mỉ.
Lâm Mặc vẫn là với mục đích cũ, muốn Trương Gia Nguyên test thử một chút năng lực của những người kia. Bản thân Lâm Mặc có thể đánh giá chính xác sức mạnh của phù thủy nhưng thường một thợ săn sẽ có cái nhìn toàn diện và rõ ràng hơn.
Lâm Mặc: "Có muốn test không? Người kia cũng ổn lắm đó."
Trương Gia Nguyên, con người này nhìn cái gì cũng có vẻ như chỉ chơi đùa, chỉ đặt vui vẻ lên đầu nhưng khi thực sự làm chuyện gì thì rất nghiêm túc và tỉ mỉ. Nghe Lâm Mặc nói chỉ đáp: "Chưa đủ đâu, anh xem. Hỏa Linh vốn là một chiêu thức khá cơ bản của phù thủy đúng không? Người này chỉ dùng được 75%, tiêu chuẩn của em là 1/1 tức là 100%, hơn anh một tí em cũng không chê đâu."
Lâm Mặc cau mày: "Mày hay lắm, có người có thể hơn anh được sao. Nhưng mà bình thường anh cũng chưa bao giờ xét đến điều này."
Trương Gia Nguyên vẻ mặt một chút đắc ý cũng không để lộ, chỉ nghiêm túc trả lời: "Có lẽ đối với phù thủy bọn anh điều này quá cơ bản, càng cơ bản người ta lại càng dễ bỏ qua. Điều này chính là tiêu chuẩn mà những thợ săn có trách nhiệm như em xét đến khi tìm bạn đồng hành. Tại sao lại xét đến chi tiết này. Anh có bao giờ thực hiện không đủ không? Tất nhiên là không rồi, đúng không? Một phù thủy thuần chủng có thể bỏ qua bước này vì có thể trực tiếp sử dụng Cộng Hỏa Thi, nhưng anh còn không bỏ qua chi tiết này. Người đạt được những tiêu chuẩn có thể gọi là mức ổn này bỏ qua, chứng tỏ chẳng hiểu gì về độ quan trọng của Hỏa Linh rồi. Những người này chỉ cần hỏi tại sao trước khi xuất kích phù thủy lại sử dụng Hỏa Linh đầu tiên thì em đã có thể đánh out ngay lập tức rồi."
Lâm Mặc lấy lại vẻ mặt nghiêm túc tỏ vẻ đồng tình. Tuy Lâm Mặc là người đồng hành cùng Trương Gia Nguyên nhưng vì những năm gần đây khá yên ắng nên hai người họ cũng không cần thiết phải đi cùng nhau. Cũng bởi vì thường thì Trương Gia Nguyên khá chăm chỉ ngay cả những con mồi nhỏ cũng không bỏ lỡ nên chỉ hành động một mình. Từ ngày đó đến hiện tại chỉ có năm trận đánh được coi là khá lớn và họ đã đánh cùng nhau. Lâm Mặc nuôi đứa trẻ này từ bé nhưng đáng tiếc những năm tháng tuổi trưởng thành lại không thể cùng nó đồng hành, tâm tình này thật sự rất khó nói.
Note:
Mê hồn của ma sói là luồng khí mà ma sói tỏa ra, người thường nhiễm phải sẽ trở thành bán sói và không lâu sau sẽ trở thành ma sói.
Trong quá trình diễn ra cuộc chiến với ma sói, mê hồn có tốc độ lan tỏa càng lúc càng cao hơn.
Hỏa Linh là chiêu thức mà phù thủy sẽ sử dụng đầu tiên giúp khuếch tán hỏa linh vào không khí để kiềm hãm mê hồn từ ma sói tỏa ra.
Cộng Hỏa Thi thường chỉ có cấp độ phù thủy cấp cao mới có thể sử dụng, cấp cao nhất là Phù Thủy thuần chủng, cách này thường được sử dụng khi Phù Thủy và Thợ Săn đã trực tiếp tiêu diệt hết ma sói, vừa ngăn chặn khuếch tán mê hồn vừa phân hủy thi sói, hay nói cách khác chiêu thức này sẽ diệt hoàn toàn sự tồn tại của ma sói.
Vốn dĩ Hỏa Linh được sử dụng đầu tiên trước một cuộc chiến là để đảm bảo an toàn khi họ không may mắn chiến thắng trận chiến đó thì cũng sẽ không làm lan tỏa mê hồn còn với Cộng Hỏa Thi có thể sử dụng sau vì chiêu thức này cực kì lợi hại. Trong trường hợp khi một ma sói bị tiêu diệt thì mê hồn của người bị không những không gây hại còn trở miễn nhiễm, những người này sẽ không bao giờ trúng phải mê hồn một lần nào nữa. Nhưng để giữ sức thì thường Phù Thủy sẽ giữ lại sau khi trận chiến đã kết thúc. Hoặc nếu ở trong tình thế bất lợi Thợ Săn có nhiệm vụ lấy tính mạng để đảm bảo phù thủy đã sử dụng xong Cộng Hỏa Thi. Đây là điều cơ bản mà những Phù Thủy và Thợ Săn thực sự cần phải hiểu rõ. Nhưng trường hợp này chưa từng xảy ra (là trường hợp Phù Thủy muốn sử dụng Cộng Hỏa Sinh nhưng không đảm bảo có thể chiến thắng cuộc chiến phải để Thợ Săn thế mạng)
(Mình vốn định hoàn xong mới đăng luôn nhưng mà mình không chờ đợi nổi nên quyết định ra dần dần. Mình sẽ ra chap mới vào mỗi 0h chủ nhật hằng tuần)