Chương 2: Trở Về Tông Môn

Kim Long lượn quanh trên đầu Vô Thường, sau đó đột nhiên gầm lên một tiếng và lao về phía Vô Thường.

Vô Thường ngơ ngác nhìn chằm chằm, mãi đến khi kim long hoàn toàn biến mất vào trong cơ thể hắn, hắn cũng không có phản ứng lại.

Lập tức, một dòng chữ kỳ lạ tràn vào tâm trí: “Bí pháp Thái Cổ Chân Long Quyết, do Lạc Long chân quân sáng tạo”.

Bí pháp Thái Cổ Chân Long Quyết nhằm mục đích tạo ra một cơ thể mà ngay cả Long tộc được mệnh danh là cơ thể mạnh nhất cũng không thể sánh được. Nhưng phương pháp này thực sự quá khó khăn, ngay cả Lạc Long chân quân cũng không thể hoàn thành, hắn cũng chỉ có thể rèn luyện thân thể đến sức mạnh của Long tộc bình thường.

Bí pháp Thái Cổ Chân Long Quyết chân chính cần sử dụng Long huyết của Long tộc làm thuốc dẫn, dung hợp với máu của chính mình và tạo ra một loại máu độc nhất. Long huyết phẩm chất càng cao thì sức mạnh của người tu luyện bí pháp càng mạnh, ..."

Vô Thường tâm tư đã bị Thái Cổ Chân Long quyết hấp dẫn, căn bản không có chú ý tới, một phần ba Thái Cổ Chân Long huyết từ không gian bên trong hệ thống đã biến mất.

Thái Cổ Chân Long huyết trong suốt như pha lê xuất hiện trên đỉnh đầu của Vô Thường, phát ra màu hoa oải hương tím dưới ánh sáng yếu ớt.

Cổ chân long huyết hướng về phía Vô Thường rơi xuống, dừng lại ở trước trái tim Vô Thường, sau đó hướng vào trong bay đi, dung nhập vào trái tim Vô Thường.

Cổ chân long huyết từng chút từng chút dung hợp huyết mạch của hắn, làm cho máu của hắn đều có chút màu tím. Một lát sau, Cổ chân long huyết tiêu hao sạch sẽ, đồng thời cũng dung nhập toàn bộ kinh mạch Vô Thường.

Lúc này, Vô Thường ở trong không gian, thiên địa linh khí đột nhiên bạo động, điên cuồng xông vào trong cơ thể Vô Thường. Thái Cổ Chân Long huyết trong cơ thể Vô Thường phát ra ánh sáng vàng nhạt, nuốt chửng luồng linh khí như một kẻ háu ăn.

Thái Cổ Chân Long huyết từng chút một tăng trưởng, cho đến cuối cùng đạt đến một phần ba huyết dịch trong cơ thể Vô Thường, đa só đều dung nhập vào xương cốt Vô Thường bởi đó chính là địa phường sản sinh ra huyết dịch trong cơ thể.

Thái Cổ Chân Long huyết có đặc điểm của Long tộc, chính là sự hống hách! Bất kể Vô Thường có đồng ý hay không, nó muốn biến Vô Thường thành một thành viên của Long tộc.

Thái Cổ Chân Long huyết điên cuồng rót vào trong xương cốt Vô Thường, ý đồ muốn đồng hóa hắn. Khoảnh khắc Thái Cổ Chân Long huyết tràn vào, bỗng có một lực lượng thậm chí còn mạnh hơn cả sự uy nghiêm của thiên địa trấn áp nó.

Lúc này Thái Cổ Chân Long huyết trông giống như một con mồi bị một con thú hung dữ nhắm đến, run rẩy cuộn tròn thành một quả bóng, không dám di chuyển.

Vô Thường có Hỗn Độn Bất Diệt Thể, Hỗn Độn chi lực tồn tại bên trong cơ thể, bởi vậy Thái Cổ Chân Long huyết hoàn toàn không thể uy hϊếp. Thay vào đó, sức mạnh của Hỗn Độn Bất Diệt Thể đang dần nuốt chửng Thái Cổ Chân Long huyết.

Một lát sau, trong cơ thể, Hỗn Độn chi lực cùng Long huyết chi lực dung hợp hoàn hảo vào trong xương tủy, sinh ra huyết dịch hoàn toàn mới.

Huyết dịch mới như thác lũ chảy vào trong cơ thể Vô Thường, nhanh chóng nuốt chửng huyết dịch cũ, trở thành lực lượng mới chống đỡ thân thể. Cơ thể của Vô Thường cũng trở nên mạnh mẽ hơn trước rất nhiều.

Một hình rồng màu xám bạc chậm rãi hình thành trên ngực của Vô Thường, và trên da bắt đầu xuất hiện những lớp vảy rồng.

"Đinh, Thái Cổ Chân Long quyết mở ra đã hoàn thành."

Tầm mắt dần dần biến mất, Vô Thường trong cơ thể động tác cũng dần dần lắng xuống. Ngay tại hết thảy bình tĩnh lại một khắc, Vô Thường cũng chậm rãi mở mắt ra.

Vô Thường kích động nói: "Cái này thái cổ Chân Long quyết, đối với ta quá thích hợp."



Hỗn Độn Bất Diệt Thể giống như một bản hack bất tử, nhưng chịu sát thương. Thái cổ Chân Long quyết thì khác, nó tăng sức phòng ngự, sẽ không dễ dàng bị thương. Sự kết hợp của cả hai giải quyết hoàn hảo mọi vấn đề.

"Thử."

Vô Thường cảm nhận được lực lượng cường đại trong cơ thể, nắm chặt tay phải, lực lượng màu xám bao phủ nắm đấm, một quyền đập xuống đất.

Vô Thường đυ.c một lỗ lớn trên mặt đất, tuy nhiên tay chỉ cảm giác hơi đau.

Vô Thường ánh mắt hừng hực nhìn tay phải của mình, nói: "Tuy rằng cảnh giới của ta hiện tại chỉ là luyện khí sơ giai, nhưng sức mạnh của ta đã có thực lực của Luyện khí cấp sáu, hơn nữa với năng lực khôi phục của ta, Luyện khí cấp bảy cũng chưa chắc đã là đối thủ."

“Phan Vân, ngươi chờ ta!” Vô Thường nghiến răng nghiến lợi nói.

Sau đó Vô Thường mở ra không gian hệ thống, có một quả trứng rồng ở đó. Nhưng mà nó đã gần cạn kiệt sức sống.

Trong lòng Vô Thường nhất thời nóng lên, đó là một quả trứng rồng, một quả trứng rồng có thể nở ra con rồng trong truyền thuyết. Là hậu duệ của Long tộc.

“Hệ thống có biện pháp nào trị liệu không?” Vô Thường hỏi.

"Kí chủ có thể dùng một phần ba viễn cổ chân long huyết để tăng cường sức sống cho nó. Ngươi có muốn dùng không?"

"Sử dụng."

Vô Thường kiên quyết nói.

Một dấu ấn thời gian xuất hiện trên quả trứng rồng, hiển thị 24:00:00.

"Đóng giao diện hệ thống."

Vô Thường đã xem qua tất cả các phần thưởng của hệ thống, và hiện tại đang suy nghĩ tiếp theo nên đi lên như thế nào.

Nhìn những bức tường đá nhẵn nhụi và những hẻm núi trơ trọi xung quanh mình, Vô Thường dường như không còn lựa chọn nào khác.

Vô Thường ngẩng đầu nhìn vạn trượng vách núi, trong lòng có chút sợ hãi.

"Mẹ kiếp, ta bất tử, nếu còn sợ hãi, đời này cũng coi như xong." Vô Thường hung ác nói, hai tay trèo lên vách núi, bắt đầu từng chút một leo lên.

...

"Phan Vân, Vô Thường sư huynh thật sự ngã sao?"

Bên cạnh Ngọc Linh Phong, một cô gái đang buồn bã khóc lóc với Phan Vân và hỏi Phan Vân đứng phía sau cô.

Phan Vân ánh mắt âm trầm, "Buồn bã" nói: "Ừm, ta lúc đó chậm một bước, khiến cho Vô Thường sư huynh bị yêu vật đánh bay xuống núi, nếu như ta tới sớm hơn, Vô Thường sư huynh sẽ không có..."



Ngoại môn đại trưởng lão an ủi: "Tiểu Vy, ngươi đừng khóc, Vô Thường sư huynh của ngươi cũng không muốn ngươi bi thương như vậy, chúng ta hãy trở về trước đi."

Cũng không trách được Đại trưởng lão tàn nhẫn như vậy, dù sao Vô Thường cùng hắn cũng không có quan hệ gì, hắn nợ ân tình gia tộc Nguyễn Võ cũng đã trả xong.

Tiểu Vy quay đầu lại hỏi: "Ông nội, ngươi có thể đi xuống đem Vô Thường sư huynh đi lên được không? Hắn nhất định còn sống."

Nhìn Tiểu Vy buồn bã, trong lòng Đại trưởng lão như bị dao đâm, đây là đứa cháu gái mà ông yêu quý nhất.

Đại trưởng lão vội vàng nói: "Tiểu Vy, ông nội cũng muốn, nhưng ta cũng không đủ thực lực xuống dưới đó. Bất quá ngươi yên tâm, ta liền rất nhanh có thể đột phá đến Võ Tông, sau đó ta sẽ đi xuống dưới đó xem xét."

Biết ông nội sẽ không lừa mình, Tiểu Vy gượng cười nói: "Dạ, cảm ơn ông nội, ông nội người đi về trước đi, ta muốn ở chỗ này chờ một lát."

“Được, nhưng cháu nhớ sớm trở về một chút đi.” Đại trưởng lão xoa xoa tóc của Tiểu Vy, xoay người cùng Phan Vân rời đi.

Đứng bên vách núi, Tiểu Vy nức nở nói: "Vô Thường sư huynh, ngươi không phải còn muốn kể chuyện cho ta nghe sao? Ngươi không phải còn muốn làm đồ ăn ngon cho ta sao? Làm sao có thể nói không giữ lời?" Ông nội nói sẽ đến cứu sư huynh, huynh nhất định phải kiên trì, phải sống."

...

Vô Thường leo lên vách đá mà không ngừng nghỉ. Mới đêm qua, anh nghe thấy tiếng gầm chói tai xung quanh mình. Lúc này hắn mới nhớ tới, tông môn của hắn giáp với rừng núi, có rất nhiều yêu thú.

Nếu như hắn dọc theo hẻm núi đi về phía trước, chỉ sợ sẽ trực tiếp tiến vào rừng rậm, trở thành thức ăn trong miệng quái vật. Nghĩ đến cảnh tượng đó, Vô Thường không khỏi rùng mình một cái.

Lúc này, một giọt nước rơi xuống trán anh.

“Mưa sao?” Vô Thường nhìn, sắc trời sáng sủa, “Không có.”

Vô Thường không nghĩ nhiều, tiếp tục leo lên. Sau khi trèo ba ngày, trên đầu Vô Thường xuất hiện một cái cây nhỏ, mang sáu quả đỏ như lửa.

Vô Thường không cần ăn, bởi vì linh khí tồn tại trong cơ thể có thể cường tráng thể chất.

Nhưng hiện tại xuất hiện trước mặt hắn một loại trái cây tươi, tuy rằng không biết có độc hay không, nhưng đã ba ngày không ăn, không uống, hắn cũng không thể khống chế được nữa.

Vô Thường lấy tay hái một quả bỏ vào miệng. Cắn một cái, nước ngọt tràn ra trong miệng, sau khi nuốt xuống, một cỗ ấm áp từ bụng tràn vào các bộ phận khác trong cơ thể.

Sau khi ăn một quả, Vô Thường vui mừng phát hiện tu vi đã đạt đến luyện khí tam trọng, không ngờ ăn một quả lại có niềm vui bất ngờ như vậy.

Vô Thường với đôi mắt rực lửa nhìn cái cây nhỏ, hái tất cả trái cây trên đó, giữ lại và ăn từ từ. Sau khi hái quả, dưới ánh mắt kinh ngạc của Vô Thường, cái cây nhỏ dần khô héo.

Sau khi Vô Thường tiếp tục leo lên trong hai ngày một đêm, cuối cùng anh ấy đã nhìn thấy đỉnh của vách đá.

Vô Thường phấn khích chạy nước rút và leo lêи đỉиɦ vách đá. Nhanh chóng trở về nơi ở.