Có điều Phục Yếm cuối cùng trên đường trở lại động phủ lại bị người đuổi gϊếŧ đến chết, có thể là kẻ thù, có thể là kẻ gϊếŧ người cướp của, đây là một chuyện ―― bí ẩn.
Thủ pháp oai ma tà đạo này cũng không giống như phương pháp mà Vân Túc có được từ dưới nhai – không hề nguy hại tới thân thể một chút nào, thủ pháp khôi phục tu vi tà ma tu sau mỗi ngày mười lăm hàng tháng sẽ lại trùng tố da thịt trên người một lần, lúc trước đó thịt toàn thân sẽ hư thối nhanh chóng, tận đến lúc chỉ còn lại một bộ xương, sau đó lại chậm rãi mọc lại thịt mềm mới. Không chỉ vậy, phương pháp này chỉ có thể khôi phục tu vi mà không thể tăng tu vi lên được nữa, cả đời sẽ chỉ dừng lại ở cảnh giới kia.
Có điều luyện chế khôi lỗi không cần phải lo tới chuyện đó, bởi họ cũng chỉ là cái xác không hồn mà thôi, đã không còn chút ý thức nào, ngay cả trùng tố xá© ŧᏂịŧ cũng không cảm nhận được chút đau đớn, họ cũng sẽ không lo chuyện tu vi có thể tăng lên hay không.
May mà Vân Túc là nhân vật chính, vận khí cực tốt, cuối cùng đào thoát ra khỏi động, không cần phải biến thành một cái xác không hồn nữa.
Nữ ma tu còn lại chính là Linh Vũ tiên tử Tư Mộng Hàm của Bách Mị cung, mặc một bộ váy rực rỡ năm màu có họa tiết phượng hoàng, bộ ngực bự như ẩn như hiện, vòng eo tinh tế như rắn, phiêu diêu nhẹ nhàng, sa y mỏng manh che đi da thịt trắng nõn như ngọc ngà, mềm mại mịn màng. Người này mi mục hàm đại, mâu quang phong tình vạn chủng, quyến rũ động lòng người, đôi môi mọng ướŧ áŧ, khí tức mê người mị nhân, tua rua trên chiếc trâm trụy nguyệt gài trên tóc không ngừng đung đưa, làm cho nàng nhiều thêm mấy phần ung dung.
(trụy nguyệt: trăng rơi)Tư Mộng Hàm cũng chính là một cực phẩm mỹ nữ trong tiểu thuyết, sau khi tu vi của Vân Túc khôi phục, nàng ta trong lúc vô tình liền nhìn thấy Vân Túc, phát hiện tu vi của y cao thâm liền muốn thừa cơ dụ dỗ Vân Túc song tu cùng mình, nhưng Vân Túc làm sao có thể trúng mị thuật của nàng ta?
Vì thế, Tư Mộng Hàm dụ hoặc Vân Túc không thành, liền cưỡng chế dùng thủ đoạn, nhưng lại bị Vân Túc phản lại hủy tu vi, nàng ta từ khi tu chân tới nay chưa từng gặp phải chuyện như vậy, câu dẫn Vân Túc chẳng khác nào đá vào một tấm sắt.
Bách Mị cung là một môn phái ma tu, trong đó tất cả đều là nữ tu, chuyên tu luyện thải dương bổ âm và mị thuật kết hợp công pháp, gặp được nam tu tu vi cao, tư chất tốt hoặc thể chất không tệ đều dụ hoặc hoặc dùng vũ lực trấn áp mà cá nước thân mật, tận đến lúc hút khô tu vi của đối phương, biến thành phàm nhân không chút linh lực.
Loại công pháp thải dương bổ âm này, người song tu dù có thuộc tính linh căn gì, chân nguyên trong cơ thể đều sẽ bị công pháp chuyển hóa thành tu vi của bản thân, chính là gọi là ai cũng không từ chối.
Hai người này đều là tu sĩ Kim Đan trung kỳ, chỉ là không biết vì sao lại xảy ra tranh chấp, ra tay đều rất ngoan lệ, một chút cũng không nể mặt.
Phục Yếm thả rất nhiều khôi lỗi Trúc Cơ kỳ ra bao vây Tư Mộng Hàm, trong tay còn cầm một quyền trượng ma khí bừng bừng, tùy thời đối phó. Tư Mộng Hàm quật một dải lụa đỏ sậm tới trước mặt Phục Yếm, quanh thân còn có rất nhiều cánh hoa hồng làm cho khôi lỗi không thể phá được phòng ngự quanh nàng ta.
Phục Yếm dùng giọng nặng nề nói, “Linh Vũ tiên tử sao lại tức giận như vậy? Ta không phải chỉ biến tiểu tử kia thành khôi lỗi hay sao! Chuyện đã qua lâu như vậy rồi, tiên tử đừng giữ mãi trong lòng, nóng giận hại thân thể.” Nói xong, dùng quyền trượng tạo ra một cụm khói đen bay thẳng tới chỗ của Tư Mộng Hàm.
Tư Mộng Hàm cười kiều mỵ, lập tức phóng lụa đỏ trong tay ra, trên lụa đỏ tựa như còn có huyết khí quấn quanh, nói, “Phục đạo hữu nói đúng, ta đây chẳng qua là đang cần tìm người mà thôi! Đạo hữu nếu nguyện ý song tu với ta, ta vô cùng cảm kích.” Trong lời nói còn có vài phần mị hoặc, uyển chuyển lại êm tai.
Phục Yếm lại không bị nàng ta mê hoặc, liếc mắt một cái nói, “Linh Vũ tiên tử nếu muốn song tu với ta vậy hãy trở lại động phủ của ta trước, tại hạ nhất định khoản đãi chu đáo một phen.”
Hai người dùng quyền trượng và lụa đỏ mà so đấu, chênh lệch không đáng là bao, cứ vậy giữ ở thế giằng co, trên trời ngập ma khí.
Tư Mộng Hàm kiều mỵ hừ một tiếng, tiếp tục rót linh lực, “Phục đạo lữ tính thật khéo, chỉ sợ ta vừa bước vào huyệt động kia của ngươi liền bị ngươi dùng thủ đoạn trói lại, không lâu sau sẽ trở thành một khôi lỗi mới của ngươi.”
Phục Yếm nghe thấy cũng không trả lời, cũng không ngừng đưa linh lực đánh về phía nàng, gã quả thực là có suy nghĩ như vậy, tuy rằng cũng muốn song tu cùng nàng ta một phen, nhưng nữ nhân này là một thứ hoa ―― mang gai nhọn, đến lúc đó chỉ sợ mình còn chưa hưởng thụ xong đã bị nàng thải bổ thì thật không ổn.
Hóa ra, hai người là bởi một tiên tu có thanh linh đạo thể mà tranh chấp, thanh linh đạo thể chính là thể chất thích hợp để song tu nhất, so với thể nhất thuần dương thì còn tốt hơn một chút, bởi linh lực trong cơ thể vô cùng tinh thuần, tốc độ tu luyện cũng có thể sánh bằng hỏa tiễn, nhưng bởi vì người kia không phải là nhân vật chính, nên tốc độ tu luyện vẫn là không bằng với Vân Túc trước kia.
Nam tu không biết vì lí do gì lại ra ngoài hành tẩu một mình, phải biết rằng với thể chất của hắn, giới tu chân có rất nhiều kẻ thèm khát, nhất định phải có một người bảo vệ mới được, phỏng chừng người này vụиɠ ŧяộʍ ra khỏi môn, nhưng lại không che giấu thể chất của bản thân cho kĩ.
Vốn Tư Mộng Hàm coi trọng nam tu kia, ngụy trang thành một tiên tu, chưa cần mất tới một ngày, đối phương đã muốn song tu với nàng, kết hợp thành một thể, vì thế hẹn gặp vào buổi tối thân mật một phen, Tư Mộng Hàm vừa lúc có thể xuống tay.
Có điều, Phục Yếm đã theo dõi người kia từ lúc ban ngày, thừa cơ Tư Mộng Hàm không chú ý tới liền bắt đi.
Tư Mộng Hàm tức đến nghiến răng nghiến lợi, đuổi theo Phục Yếm năm ngày, cuối cùng lại mất dấu, chỉ có thể nén giận, tìm một người khác song tu, nhưng cũng thề trong lòng, về sau chỉ cần gặp được Phục Yếm, nhất định bắt gã nếm mùi đau khổ.
Đấu hồi lâu, không ai chiếm được lợi thế, chân nguyên của cả hai đều tiêu hao không ít, hai người dùng đan dược, chân nguyên trong cơ thể lại đầy lên lần nữa, lại đấu tiếp.
Bỗng nhiên, Phục Yếm cầm một cái đầu lâu khô ném vào người Tư Mộng Hàm, đầu lâu khô đen sì như mực, ma khí từ bên trong tỏa ra, vô cùng quỷ dị.
Tư Mộng Hàm không kịp cản lại, chỉ có thể tạm thời dùng lụa đỏ bọc người lại, tránh thứ kia, đầu lâu khô kia tự động vây quanh Tư Mộng Hàm cách một trượng, nháy mắt ma khí sôi trào, che kín cả bầu trời bên trên.
Tư Mộng Hàm cố chấp dùng hai tay vung lụa đỏ lên, khí đen tiêu tán đi rất nhiều, nàng ta vội tìm kiếm bóng dáng của Phục Yếm, chỉ thấy xung quanh làm gì còn bóng người nào, ngay cả bóng quỷ còn chẳng thấy.
Tư Mộng Hàm lơ lửng trên không, tức tới giậm chân, duỗi tay ra, lụa đỏ trên tay bắn nhanh, phiêu đãng tới trước mặt, nàng nhẹ nhàng động một cái, nháy mắt liền đứng lên lụa đỏ, cưỡi gió mà đi. Không hề phát hiện ra mấy người (thú) Cung Tiểu Trúc đang trốn cách đó mấy chục trượng chờ người.
Cung Tiểu Trúc thấy cả hai đều đã đi mất, liền ném ánh mắt về phía Vân Túc, ý là chúng ta có thể lên núi được chưa?
Vân Túc truyền âm trấn an mà đáp, “Không vội, xem tình huống trước đã.” Nói không chừng có trá.
Vì thế, hai người một thú án binh bất động không hề di chuyển, nín thở giấu khí tức.
Một lát sau, quả nhiên Tư Mộng Hàm quay trở lại, nàng ta dùng thần thức cường đại của mình quan sát bốn phía xung quanh, chắc chắn rằng Phục Yếm không ở đây, có lẽ đã đi thật rồi, vì thế căm giận cưỡi lụa đỏ đi mất.
Nào ngờ, mấy người Cung Tiểu Trúc vừa mới định hành động, Mặc Hoa lại phun một quả cầu lửa ra đằng sau mà tấn công, chặn một cụm khí đen muốn đánh lén, Vân Túc tuy rằng trong nháy mắt đó cũng cảm nhận được, thế nhưng cơ thể không phản ứng kịp, Cung Tiểu Trúc thì là hoàn toàn không phát hiện ra.
Phục Yếm cơ bản là còn chưa đi, gã chỉ trốn xung quanh đó mà thôi, đồng thời dùng bí pháp độc môn quét qua mỗi tấc đất xung quanh một lần.
Vì thế mấy người Cung Tiểu Trúc liền xui xẻo bị phát hiện.
Gã vốn định đánh lén, làm Mặc Hoa trọng thương, vậy là ổn rồi, không ngờ tính cảnh giác của Mặc Hoa lại cao như vậy.
Mặc Hoa ngăn công kích của Phục Yếm lại xong, quay đầu nói với hai người, “Chủ nhân, Tiểu Trúc các ngươi đi trước đi, ta sẽ theo sau ngay.”
Vì thế, Vân Túc và Cung Tiểu Trúc nắm tay nhau chạy lên núi, Mặc Hoa là yêu thú cấp sáu, thực lực có thể so với Kim Đan hậu kỳ đại viên mãn, hai người không cần quá lo lắng cho nó, nên cũng không băn khoăn gì.
Quả nhiên, hai người vừa chạy tới cạnh vách núi, Mặc Hoa liền theo tới. Phục Yếm tuy rằng có rất nhiều pháp bảo trong người, bảo mệnh và thủ đoạn lại vô số, nhưng cơ thể Mặc Hoa rất cường hãn, tu vi còn cao hơn gã một bậc, Phục Yếm sao có thể là đối thủ của Mặc Hoa, kết quả là Phục Yếm liền bị Mặc Hoa tiêu diệt trong nháy mắt, biến thành một bãi cặn.
Lúc Mặc Hoa lên núi, còn thuận tiện cầm theo túi trữ vật treo trên eo Phục Yếm, vừa thấy hai người Vân Túc, liền ngoan ngoãn giao túi trữ vật cho Vân Túc.
Vân Túc nhìn đồ bên trong một chút, đều là pháp bảo và linh thạch, ngoài ra còn có một cây quyền trượng, hẳn là dùng để phong ấn khôi lỗi, còn lại không còn vật gì lạ, vì thế tiện tay cầm lấy.
Cung Tiểu Trúc nhìn thoáng qua túi trữ vật, lấy một viên thú đan trong trữ vật giới ra cho nó.
Mặc Hoa vui sướиɠ ăn thú đan, tâm tình vô cùng vui vẻ.
Mấy ngày nay, chỉ cần Mặc Hoa có biểu hiện xuất sắc, Cung Tiểu Trúc đều sẽ tới cửa hàng hệ thống đổi lấy đan thú Huyền cấp cho nó ăn, tuy rằng khá là đắt, nhưng vô cùng có lợi cho việc gia tăng tu vi của Mặc Hoa.
Cung Tiểu Trúc đứng bên vách núi nhìn xuống, một mảnh mây khói che khuất tầm mắt, nhìn không thấu, sau đó hắn ngẩng đầu nhìn Vân Túc, nghiêm túc hỏi, “Vân đại ca, ngươi có biết vì sao ta lại cố ý muốn tới đây không?”
Vân Túc nhìn Cung Tiểu Trúc, gật đầu hỏi, “Vì sao?”
Cung Tiểu Trúc nói thẳng, “Bởi vì dưới này có cơ duyên của ngươi, một thứ có thể giúp ngươi tu chân một lần nữa, Vân đại ca có tin ta không?”
Vân Túc nhíu mày suy nghĩ một chút, sau đó kiên định nói, “Đương nhiên là tin ngươi!”
Y tin Cung Tiểu Trúc, càng tin vào mắt mình, sẽ không nhìn lầm cách làm người của Cung Tiểu Trúc.
Cung Tiểu Trúc nghe y nói, cuối cùng cũng thả lỏng, sau đó nhếch miệng cười tươi, nụ cười như gió xuân phơi phới, Vân Túc nhìn mà thất thần mất một lúc.
Cung Tiểu Trúc lại hỏi Vân Túc, “Vân đại ca, chúng ta xuống bằng cách nào đây?” Hoàn toàn không nghĩ tới chuyện để một người không có tu vi nghĩ cách có gì không ổn.
Vân Túc nhìn Mặc Hoa, Mặc Hoa vội lắc đầu, “Ta không có cánh không thể bay á!”
Cung Tiểu Trúc thử nói, “Chúng ta nhảy xuống đi!” Vân đại ca chắc chắn sẽ không nhảy xuống đâu nhỉ.
Hắn nhớ rõ tiểu thuyết miêu tả Vân Túc bị một yêu thú đuổi tới cạnh vách núi, sau đó vô ý rơi xuống vách núi, sau khi ngã xuống liền rơi xuống hồ, nhanh chóng bơi về bờ.
Đây là định luật nhân vật chính nhảy xuống từ vách núi chắc chắn không chết trong tiểu thuyết, còn có những định luật khác ví dụ như ăn phải độc dược không chết, bị đánh lén không chết, nguyên lý trên cơ bản cũng không khác gì mấy, chỉ cần là nhân vật chính thì sẽ không chết.
Đợi dưới nhai hai ngày, Vân Túc vô tình bước vào một động phủ Thượng Cổ, có được một cơ duyên gì đó ở bên trong, trùng tố linh căn và đan điền, không chỉ hồi phục tu vi mà còn đột phá tới Kim Đan hậu kỳ, hơn nữa còn lấy được Phệ Hồn kiếm làm pháp bảo bản mạng của mình.
Phệ Hồn kiếm là một trong mười ma kiếm tốt nhất của Thượng Cổ, không chỉ là một linh khí thượng phẩm có thể tùy tu vi mà thăng cấp mà còn là một kiếm linh
(kiếm có linh hồn, linh tính), tu sĩ chỉ cần bị nó gϊếŧ chết, hồn phách sẽ đều bị hấp thu, xúc tiến cho kiếm linh trưởng thành.
Trong động phủ không chỉ có pháp bảo và công pháp, mà còn có rất nhiều linh thạch và đan dược, đây cũng lại là một định luật nữa, dưới nhai lúc nào cũng có bảo vật, chỉ cần nhân vật chính nhảy xuống vách núi là sẽ có công pháp và pháp bảo cấp cao có thể lấy.