"Tiểu Mật tỷ, chị đã nói gì với bác sĩ Trần vậy?" Lạc Tiểu Khê hỏi.
Sắc mặt Âu Dương Tiểu Mật vẫn như thường: "Chị có thể nói cái gì chứ? Anh ta hỏi chị cảm thấy không thoải mái ở chỗ nào, chị nói anh là bác sĩ, không phải anh mới là người nên tìm xem tôi không thoải mái ở chỗ nào sao? Nếu cái gì tôi cũng nói được thì cần đến bác sĩ làm gì?”
Lạc Tiểu Khê dở khóc dở cười, khó trách người ta lại không chịu khám cho.
Tiểu Mật tỷ ơi, chị đi khám bệnh hay đi báo thù vậy?
Làm gì có ai vừa đi lên đã nói chuyện với bác sĩ như vậy?
Nhưng ngày thường tính tình của vị đại tiểu thư này chính là như vậy. Từ nhỏ cô ấy đã bị người trong nhà nuông chiều thành quen rồi, lại bởi vì diện mạo dáng người đều rất nổi bật, nên lúc ở trường học cô ấy cũng luôn được đám bạn vây quanh như chúng tinh phủng nguyệt [1]. Sau này khi thi đậu học viện Điện Ảnh, cô ấy được bầu làm viện hoa (hoa khôi của học viện) khóa đó, rồi rất nhanh đã ký được hợp đồng với công ty quản lý, vừa ra mắt đã được chọn làm nữ chính, từ lúc bắt đầu, con đường diễn xuất vẫn luôn thuận buồm xuôi gió. Điều này cũng khiến chuyện đối nhân xử thế của cô ấy, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút lấy bản thân mình làm trung tâm, coi những người khác đều phải thuận theo ý mình, lúc nói chuyện thường phát ra những lời lẽ không được dễ nghe cho lắm.
[1] chúng tinh phủng nguyệt: đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính, quý trọng hoặc yêu thích.
Nói thẳng ra chính là EQ không cao!
Đám nhân viên công tác xung quanh đều đánh giá cô ấy như thế này, người thì rất tốt nhưng có một cái miệng không biết nói chuyện.
Trích dẫn lời nói của một diễn viên quần chúng trong đoàn làm phim, thi thoảng Âu Dương Tiểu Mật sẽ mời những diễn viên quần chúng ăn cơm, đây vốn là chuyện tốt, nhưng vị đại tiểu thư này mời người ta ăn cơm còn phải cố ý nói một câu trước mặt mọi người: "Mời mấy người ăn cơm không phải là ăn không trả tiền, lúc quay phim thì nghiêm túc một chút, đừng kéo chân sau của tôi" (đừng làm ảnh hưởng đến tôi).
Một câu nói này, làm cho các diễn viên quần chúng từ lòng biết ơn biến thành khó chịu không thích.
Ủa? Cô bị làm sao vậy, ăn một bữa cơm của cô thôi mà cô coi mình thành ông chủ thật hả?
Về sau, khi ở chung lâu ngày, mọi người cũng dần dần hiểu rõ tính cách của vị đại tiểu thư này.
Đúng là cô ấy đối xử với mọi người rất tốt, nhưng nói chuyện lại thực sự khó nghe.
"Tôi nói này Tiểu Mật tỷ, khi nói chuyện với người không quen biết, chị có thể đừng nói những lời nói mang tính công kích như vậy được không..." Lạc Tiểu Khê bất đắc dĩ đỡ trán.
"Tôi nói chuyện mang tính công kích? Không phải tất cả đều là lời nói thật sao?” Âu Dương Tiểu Mật kỳ quái nói.
"Nói thật cũng không thể tùy tiện nói như vậy được. Giống như ngực của tôi nhỏ hơn chị, chị cũng không thể thường xuyên treo ở bên miệng, như vậy sẽ khiến người khác rất tổn thương đấy. Chị có hiểu hay không?" Lạc Tiểu Khê dở khóc dở cười.
"Ngực nhỏ khiến người khác rất tổn thương sao? Tôi còn ngại ngực của mình lớn đây này, thật không hiểu những người ngực nhỏ như các cô nghĩ thế nào. Quá mức kỳ quái mà.” Âu Dương Tiểu Mật phun nước bọt một hồi.
"..." Vẻ mặt Lạc Tiểu Khê đầy bất đắc dĩ, cô cũng không biết nên nói gì nữa rồi.
Được rồi, xem như loại tật xấu này hoàn toàn không thể sửa được.
Kệ cô ấy đi.
Một tiếng rưỡi sau, công việc quay chụp của đoàn làm phim chính thức bắt đầu.
"Màn diễn thứ bảy, cảnh ba mươi hai sắp bắt đầu rồi, Mật tỷ, Lạc Tiểu Khê, đến các cô đó." Phó đạo diễn đi đến phòng nghỉ ngơi của hai người.
"Đã biết Lưu đạo." Người đại diện của Âu Dương Tiểu Mật lập tức cười nói.
Âu Dương Tiểu Mật và Lạc Tiểu Khê đã thay đổi sang trang phục cổ trang, lập tức đi tới trường quay.
Cảnh quay hôm nay cũng không phức tạp, chủ yếu là sự tương tác giữa nữ chính và nữ phụ, tất nhiên, nội dung tương tác khá là phức tạp.
Hiểu lầm nam nhị này, tranh đoạt nam chủ này, các loại tình tiết vì tình yêu mà gây tổn hại cho các sinh linh trong thiên hạ này, vân vân… và vân vân, cái gì cần có đều có cả.
Và dù đã quay vô số phim huyền huyễn thuộc thể loại này, nhưng dòng phim ấy vẫn có thị trường như cũ.
Haizzz … thực sự là không còn cách nào khác, đầu năm nay, cái gì cũng phải cải biên thành việc yêu đương. (Cải biên: sửa đổi hoặc biên soạn lại, thường nói về tác phẩm nghệ thuật cũ, cần sửa lại cho hợp với yêu cầu mới.)
Cũng không biết có phải các biên kịch thiếu tình yêu hay không nữa.
Cũng có thể, ở ngoài kia thật sự tồn tại một nhóm khán giả cực kỳ yêu thích xem thể loại phim này?
"Tốt, đoạn này diễn không tồi, Mật tỷ nghỉ ngơi một chút đi." Đạo diễn cầm loa khuếch đại nói.
Âu Dương Tiểu Mật khẽ thở ra một hơi, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, mới diễn có hơn hai mươi phút, cô đã cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, choáng váng đầu óc rồi.
Thời tiết hôm nay cũng không nóng mà.
Âu Dương Tiểu Mật đang nói thầm một câu, bỗng nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, sau đó cả người cô mềm nhũn ngã xuống, trực tiếp sõng soài trên mặt đất.