Chương 45: Cuộc Đυ.ng Độ Đẫm Máu Giữa Chính và Tà Sự mất tích đầy bí ẩn của Lạc Nhật sau khi rời khỏi bí cảnh đã nhanh chóng gây ra cơn bão ngầm trong lòng các cường giả hai phe chính tà. Trong không khí căng thẳng dày đặc, cả chính đạo và tà đạo đều sinh ra nghi ngờ lẫn nhau, cho rằng đối phương đã bắt giữ Lạc Nhật và cất giấu bí mật hắn mang theo. Những lời đồn đại nhanh chóng lan ra, và cả hai phe đều bắt đầu có những nghi kỵ, ánh mắt ai nấy đều lộ ra vẻ đằng đằng sát khí. --- Phía chính đạo, một trưởng lão râu tóc bạc phơ tên Thanh Hư Tử, ánh mắt sắc bén, đứng trước mặt Bạch Liên Hoa – nữ tu sĩ tà đạo có tiếng tàn ác. Giọng Thanh Hư Tử vang lên như tiếng sấm, mang theo sự kiên quyết và phẫn nộ: “Bạch Liên Hoa, ngươi còn chối cãi gì nữa? Tiểu tử kia rõ ràng đã rơi vào tay các ngươi. Đừng nghĩ rằng chỉ cần dùng chút thủ đoạn dịch dung che giấu là có thể giấu giếm được ánh mắt của lão phu!” Bạch Liên Hoa cười nhạt, ánh mắt sắc như dao nhìn lại Thanh Hư Tử. Nàng hất mái tóc đen nhánh, nụ cười tàn nhẫn hiện rõ trên khuôn mặt. “Lão già, đừng có mà ngậm máu phun người. Chính các ngươi mới là những kẻ vô liêm sỉ, chuyên đi săn đuổi và cướp đoạt cơ duyên. Nếu không phải các ngươi giở trò, sao hắn có thể đột nhiên biến mất ngay trước mắt?” Không khí ngày càng thêm căng thẳng. Những ánh mắt sắc bén, tràn ngập sát ý từ hai bên không ngừng va chạm trong không gian, như những lưỡi dao vô hình chuẩn bị lao vào nhau bất cứ lúc nào. Một tu sĩ trẻ của chính đạo đứng phía sau Thanh Hư Tử, không chịu được mà bước lên, hô lớn: “Tà đạo các ngươi từ xưa đến nay đều là đám côn đồ bại hoại, chỉ biết cướp đoạt và tàn phá. Các ngươi cất giấu hắn ở đâu, mau khai ra!” Một tà tu lực lưỡng của phe tà đạo nghe vậy thì bật cười lớn, giọng nói đầy vẻ khinh thường: “Chính đạo các ngươi cũng chẳng tốt đẹp gì! Đừng có làm ra vẻ thanh cao. Ngay cả chuyện cướp đoạt cơ duyên cũng không thiếu bóng dáng các ngươi.” Cả hai bên nghe thấy những lời sỉ nhục nhau, sát khí bốc lên ngùn ngụt. Không khí như bị nén lại, nặng nề đến ngạt thở. Bất chợt, một tu sĩ chính đạo không chịu nổi nữa, rút kiếm ra, chém về phía tà tu đối diện. “Chết đi, đám cặn bã tà đạo!” Thanh kiếm sáng loáng xé toang không khí, linh lực mạnh mẽ từ mũi kiếm tỏa ra, tạo thành một luồng kiếm khí sắc bén bay thẳng về phía đối thủ. Phía tà đạo, tu sĩ kia cũng không chần chừ, hắn rút ra một thanh đao đen sì, linh lực âm u bao phủ, đối chọi với kiếm khí sáng lóa kia. “Ầm!” Hai luồng linh lực va chạm tạo thành một tiếng nổ lớn. Sóng linh lực tràn ra khắp nơi, khiến bụi mù nổi lên mịt mù. Đòn đầu tiên vừa chạm vào, như một tín hiệu ngầm, cả hai bên liền lao vào nhau không chút do dự. Cuộc đại chiến chính thức bùng nổ, khắp nơi chỉ còn lại tiếng hò hét và tiếng nổ kinh hoàng. --- Pháp bảo của từng tu sĩ liên tục bay lên giữa không trung, phát sáng rực rỡ như hàng ngàn ngôi sao đang chiến đấu lẫn nhau. Có những thanh kiếm dài sáng chói lao thẳng về phía đối phương, đan xen với những luồng hắc khí âm u như muốn nuốt chửng mọi thứ. Mỗi pháp bảo đều mang theo sát khí khủng khϊếp, nhắm thẳng vào đối thủ mà không chút khoan nhượng. Một tu sĩ tà đạo khác phất tay, triệu hồi một quái thú hắc ám, có hình dáng dữ tợn, hàm răng sắc nhọn và đôi mắt đỏ rực. Con quái thú gầm lên, xông thẳng vào đội ngũ chính đạo, cắn xé từng người không chút nhân nhượng. Phía chính đạo, một nữ tu sĩ vung tay, triệu hồi một con hạc trắng, đôi cánh mở rộng, linh lực tỏa ra khắp nơi. Con hạc ấy lao về phía quái thú hắc ám, cả hai đυ.ng độ tạo nên một cảnh tượng kinh hoàng, với những luồng sáng trắng và hắc khí quấn lấy nhau. Tiếng xé gió, tiếng linh lực nổ tung, tiếng gầm rú của linh thú hòa cùng tiếng hét đau đớn của các tu sĩ vang lên khắp nơi. Những tu sĩ yếu hơn không chịu nổi lực va chạm của linh lực, bị đánh bật ra xa, máu me văng tung tóe, nhiều người bị thương nặng thậm chí gục ngã tại chỗ. --- Ở giữa chiến trường, Thanh Hư Tử và Bạch Liên Hoa đang lao vào nhau, từng chiêu từng thức đều mang theo sát khí ngùn ngụt. Thanh Hư Tử sử dụng một pháp bảo là thanh kiếm lớn tỏa sáng rực rỡ, mỗi chiêu kiếm đều như muốn chẻ đôi kẻ địch. Bạch Liên Hoa thì dùng một cái quạt đen, mỗi lần phẩy quạt, hắc khí tỏa ra, dày đặc như muốn nuốt chửng mọi thứ. “Bạch Liên Hoa, ngươi chính là tai họa của tu chân giới, hôm nay ta nhất định không để ngươi sống sót rời khỏi đây!” Thanh Hư Tử gầm lên, đôi mắt đầy sát ý. Bạch Liên Hoa bật cười khanh khách, ánh mắt sắc lạnh. “Lão già kia, ngươi thật muốn chết dưới tay ta sao?” Cả hai lao vào nhau, chiêu thức giao nhau liên tục. Mỗi lần kiếm và quạt va chạm là một lần linh lực bùng nổ, như muốn xé toang cả không gian xung quanh. Những tu sĩ đứng gần đó đều bị đẩy lui, không ai dám lại gần hai người đang giao đấu dữ dội này. --- Phía xa xa, Lạc Nhật lúc này đã rời khỏi trận địa, đứng trên một mỏm đá cao, nhìn xuống cảnh tượng thảm khốc mà mình bỏ lại phía sau. Từ vị trí an toàn, hắn có thể nhìn thấy cảnh máu me đẫm đỏ mặt đất, từng tu sĩ nằm rải rác, người thì bị gãy tay gãy chân, kẻ thì nằm bất động giữa vũng máu. Cả chính đạo và tà đạo đều phải trả giá đắt cho cuộc đối đầu không hồi kết này. Hắn nhìn những pháp bảo bay loạn xạ, linh lực cuồn cuộn như muốn nuốt chửng tất cả, mà trong lòng không khỏi lạnh sống lưng. Dù hắn đã từng nhìn thấy nhiều trận chiến trước đây, nhưng hiếm khi thấy cảnh tượng đẫm máu, khốc liệt đến như vậy. “Chính tà gì chứ… Tất cả đều chẳng khác nhau là mấy.” Lạc Nhật lẩm bẩm, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống. Với bộ dạng dịch dung hiện tại, hắn chẳng có lý do gì phải quay lại chiến trường đó. Hắn quay người, rời khỏi mỏm đá, để lại phía sau tiếng nổ rền vang của linh lực, tiếng hét đau đớn và những cuộc chiến không hồi kết giữa chính và tà.