Chương 4: Khách Khứa, Linh Thạch Và Nồi Canh Thần Thánh

Sáng hôm sau, Lạc Nhật dậy sớm, quyết tâm làm thật tốt để chinh phục khách hàng mới. Mặc dù kinh nghiệm nấu ăn của anh vẫn còn rất non và nguyên liệu vẫn là một ít rau cỏ hái được bên bờ suối, anh tự nhủ rằng mình sẽ phải tìm cách khiến mọi người tin vào món Canh Lục Vị Thảo nâng cấp lần này. Đúng lúc anh đang lau chùi quán thì một nhóm khách mới đã xuất hiện từ xa.

Ba người tu sĩ trẻ tuổi hai nam, một nữ bước vào quán với dáng vẻ tràn đầy hiếu kỳ. Trông họ đều còn trẻ, chắc mới ở mức tu vi Luyện Khí kỳ, thế mà giọng điệu và phong thái lại nghiêm nghị như những cao nhân hàng đầu. Họ đưa mắt quan sát từ cái bàn gỗ mục đến nồi canh lớn bốc khói lờ đờ phía sau quầy bếp, ánh mắt pha lẫn tò mò lẫn hoài nghi.

"Này, đây là quán ăn mà sư huynh nhắc tới hôm qua à?" Cô gái trẻ liếc quanh, nhìn mọi thứ từ trên xuống dưới với vẻ cảnh giác.

"Nghe bảo quán này có món Canh Lục Vị Thảo, thần kỳ lắm đấy!" Một chàng trai hớn hở đáp lại, ánh mắt sáng rực: "Chúng ta thử xem nào, biết đâu giúp ích cho tu vi!"

Nghe thấy vậy, Lạc Nhật mừng như bắt được vàng, vội nở một nụ cười đón chào.

"Chào các vị! Quán chúng tôi quả thật có món Canh Lục Vị Thảo nổi tiếng, giúp thanh lọc cơ thể và giải độc tố, rất tốt cho sức khỏe tu sĩ!"

Ba vị khách nhìn nhau rồi gật đầu, vẻ mặt đầy nghiêm túc, rồi cùng bước vào bàn. Người dẫn đầu là một chàng trai cao ráo, khuôn mặt có chút lạnh lùng, cất tiếng gọi lớn:

"Chủ quán, cho chúng ta ba bát Canh Lục Vị Thảo!"

Lạc Nhật hớn hở quay vào bếp, lòng thầm nghĩ: "Lần này chắc chắn sẽ tốt hơn hôm qua. Mình đã bỏ thêm chút muối và cỏ hương vào mà." Anh hì hục múc ba bát canh, cố gắng trình bày đẹp mắt nhất có thể, rồi cẩn thận bưng ra.

Ba vị khách tò mò ngắm nhìn, rồi cẩn thận đưa bát lên miệng. Vừa uống một ngụm đầu tiên, cả ba người bỗng sững lại, mặt méo xệch như vừa bị sét đánh.

"Khụ khụ… Chủ quán! Đây… là Canh Lục Vị Thảo sao?" Cô gái trẻ ho sặc sụa, cố gắng kiềm chế nhưng đôi mắt lộ rõ vẻ ngỡ ngàng.

Lạc Nhật hơi ngập ngừng nhưng vẫn tỏ ra tự tin:

"Dạ phải! Đây là công thức bí truyền của quán chúng tôi, tập trung vào sự thuần khiết và mùi vị tự nhiên của thảo mộc. Chỉ cần uống từ từ, các vị sẽ thấy hiệu quả rõ rệt!"

Một chàng trai trong nhóm, người nãy giờ vẫn nín thở không dám nuốt ngụm canh, lặng lẽ hạ bát xuống, vẻ mặt vừa buồn bực vừa bất mãn.

"Ta… ta thật không hiểu nổi mùi vị tự nhiên của ngươi là thế nào. Này, vị như… nước suối pha muối nhạt ấy!"

Chàng trai cao ráo dẫn đầu nhìn bát canh, hít một hơi thật sâu như đang lấy dũng khí, rồi thử uống thêm một ngụm. Sau đó, anh chàng quay qua Lạc Nhật, vẻ mặt đầy nghiêm trọng.

"Chủ quán, ngươi chắc chắn rằng đây là Canh Lục Vị Thảo thật sự chứ?"

Lạc Nhật gãi đầu, cố gắng nở nụ cười nịnh nọt:

"Tất nhiên rồi! Đây là công thức mà tổ tiên truyền lại, đặc biệt dành cho các tu sĩ muốn thanh lọc cơ thể. Cái này gọi là... phong cách nấu ăn thuần khiết. Không quá nhiều gia vị, tập trung vào giá trị tự nhiên của nguyên liệu…!"

Ba vị khách trẻ liếc nhìn nhau với vẻ mặt đầy hoang mang. Cô gái thở dài, đặt bát xuống và nhìn chằm chằm vào Lạc Nhật:

"Nhưng mà… ngươi có chắc món này có tác dụng gì ngoài việc làm ta tỉnh ngủ không?"

Nghe vậy, Lạc Nhật giật thót, lòng thầm kêu khổ. Anh tự nhủ: "Nếu không phải vì linh thạch ta cũng đâu muốn làm canh với đống cỏ này."

Ba vị khách thử thêm vài ngụm, nhưng chẳng ai chịu uống hết bát. Người dẫn đầu thở dài, lấy lại dáng vẻ uy nghiêm, rồi quay sang Lạc Nhật:

"Thôi, được rồi. Đây là lần đầu chúng ta đến thử quán ngươi, xem như ủng hộ đi. Bao nhiêu linh thạch một bát?"

Nghe đến giá tiền, mắt Lạc Nhật sáng rực, vội nói đầy phấn khởi:

"Dạ, ba viên linh thạch mỗi bát thôi ạ!"

Vừa nghe đến giá, cả ba vị khách đều sững lại, tròn mắt nhìn Lạc Nhật như thể anh vừa nói điều gì vô lý lắm.

"Ba viên linh thạch? Ngươi tưởng bọn ta là nhà giàu chắc?" Cô gái chợt cười khẩy: "Một bát canh nước muối mà ba viên? Ta nghĩ một viên cũng đã quá đắt rồi."

Lạc Nhật hơi đơ người, cố giữ nụ cười méo xệch:

"A… dạ, vì đây là công thức bí truyền và nguyên liệu của món canh rất quý giá…!"

Chàng trai cao lớn cắt ngang, nhướng mày:

"Ngươi bảo nguyên liệu quý giá? Thôi, chúng ta chỉ trả hai viên linh thạch thôi, thế nào?"

Lạc Nhật thầm than thở trong lòng: "Lại mặc cả nữa." Nhưng nhìn ba người họ, anh biết nếu mình không nhượng bộ, có khi họ sẽ đi luôn và mất khách. Anh đành gật đầu đồng ý, cười giả lả:

"Được! Vì các vị là khách đầu tiên hôm nay, quán sẽ ưu đãi đặc biệt. Hai viên linh thạch mỗi bát."

Ba người tu sĩ gật đầu, hài lòng đưa mỗi người hai viên linh thạch cho Lạc Nhật. Anh mừng rỡ cầm lấy, thầm nghĩ rằng cuối cùng cũng kiếm được chút tiền.

Nhóm khách vừa rời đi, Lạc Nhật lập tức nghe tiếng Hệ Thống vang lên, giọng điệu lạnh lùng như mọi khi:

[Hệ Thống Trù Thần]: "Cảnh báo: Ký chủ cần nghiêm túc cải thiện tay nghề nấu ăn. Chất lượng món ăn không đạt tiêu chuẩn, khiến khách hàng thất vọng. Nếu tiếp tục như vậy, uy tín của quán sẽ giảm sút nghiêm trọng."

Lạc Nhật không chịu nổi, quay qua gắt lên:

"Ngươi tưởng ta không muốn làm tốt hơn à? Nhưng thử hỏi nguyên liệu này thì làm gì có cách nào làm canh ngon cho nổi chứ? Ngươi không thấy ta đang phải tiết kiệm từng viên linh thạch sao?"

Hệ Thống vẫn không dao động, đáp lại một cách lạnh nhạt:

[Hệ Thống Trù Thần]: "Ký chủ có thể hoàn thành nhiệm vụ thu thập nguyên liệu thật sự, ví dụ như Lục Vị Thảo, để cải thiện chất lượng món ăn. Phần thưởng sẽ là công pháp nâng cao và một lò nấu tiên phẩm."

Nghe thấy từ phần thưởng, mắt Lạc Nhật sáng lên. Anh nhớ đến nhiệm vụ Hệ Thống đã giao cho từ trước. Có lẽ, đây là cách duy nhất để anh vừa tăng chất lượng món ăn vừa kiếm được nhiều linh thạch hơn.

Được, ta sẽ thử! Dù có phải lùng sục khắp nơi.