Lạc Nhật đứng giữa quán ăn nhỏ của mình, nơi không khí vừa đậm chất ấm cúng vừa mang một chút hỗn loạn từ những lần thử nghiệm món ăn thất bại. Sau nhiều tháng miệt mài nghiên cứu và cải thiện các món ăn kết hợp giữa đan dược và ẩm thực, cuối cùng anh cũng đã có thể tự tin vào khả năng của mình. Quán ăn nhỏ giờ đây không chỉ là nơi lui tới của các tu sĩ và yêu thú mà còn trở thành một điểm đến yêu thích của những thực khách kỳ quái và khác biệt.
Hôm nay, sau khi thành công chế biến món “Súp Linh Hồn Mạnh Mẽ” kết hợp với một loại thảo dược cực kỳ hiếm, Lạc Nhật ngồi vào bàn, nhìn xung quanh quán. Cái không gian này không còn quá im ắng như trước nữa, mỗi ngày có ít nhất một vài yêu thú, tu sĩ ghé qua, và mỗi lần thử món ăn mới, họ đều có phản hồi tích cực. Những điều tưởng chừng như không thể lại dần dần trở thành sự thật.
Cảm giác tự hào len lỏi trong tâm trí, nhưng Lạc Nhật biết rằng chỉ có những món ăn hoàn hảo và kỹ thuật tinh tế mới giúp anh đi xa hơn. Anh đã hoàn thành một số món đặc biệt, nhưng có một nhiệm vụ lớn vẫn còn đợi anh: nhiệm vụ Nguyên Hương Vô Cực mà hệ thống giao cho anh từ lúc ban đầu.
---
[Hệ Thống Trù Thần]: “Chúc mừng chủ nhân, các món ăn đã được hoàn thiện. Tuy nhiên, hệ thống nhận thấy rằng đã đến lúc chủ nhân tiếp tục nhiệm vụ "Nguyên Hương Vô Cực" để phát triển thêm kỹ năng và công thức ẩm thực độc đáo.”
Lạc Nhật nhìn màn hình hệ thống, rồi lại nhìn quanh quán, nơi khách hàng đang thưởng thức những món ăn anh đã chuẩn bị. Từng bước, từng bước anh đã đưa quán ăn nhỏ này trở thành một nơi không thể thiếu cho những ai yêu thích ẩm thực kỳ lạ, những món ăn chữa lành vết thương hay đơn giản là để thử nghiệm những món chưa từng thấy trước.
Nhưng nhiệm vụ Nguyên Hương Vô Cực vẫn chưa hoàn thành, và để hoàn thiện nó, Lạc Nhật hiểu rằng anh cần phải rời khỏi quán một thời gian, tập trung vào việc nghiên cứu những nguyên liệu vô cùng quý hiếm và tiếp tục hành trình tìm kiếm công thức kỳ diệu cho những món ăn mới.
---
Một ngày nọ, trong khi đang chuẩn bị món ăn cho một vị khách đặc biệt là một yêu thú linh miêu lớn, Lạc Nhật đột nhiên quyết định.
“Có lẽ đã đến lúc tôi phải đóng cửa tiệm một thời gian,” anh thầm nghĩ.
Lạc Nhật cẩn thận đặt chiếc bát canh lên bàn, nhìn khách hàng đang thưởng thức món ăn một cách hài lòng. Đối với anh, những lời khen ngợi từ khách hàng chính là động lực, nhưng đôi khi anh cảm thấy nếu cứ tiếp tục theo đuổi công việc này, anh sẽ không thể đạt được những bước tiến lớn hơn trong hành trình khám phá ẩm thực kỳ bí.
Anh rút ra một cuốn sổ nhỏ, nơi ghi chép lại những công thức, ý tưởng và những món ăn anh đã nghiên cứu suốt thời gian qua. Trong đó, có một nhiệm vụ quan trọng nhất mà anh không thể bỏ qua: Nguyên Hương Vô Cực, để có thể học hỏi thêm những bí mật về hương vị và gia vị tối thượng trong ẩm thực.
---
Lạc Nhật quay lại quầy, nơi hệ thống vẫn tiếp tục thông báo cho anh những nhiệm vụ và yêu cầu mới.
[Hệ Thống Trù Thần]: “Đề nghị chủ nhân tiếp tục hành trình và thực hiện nhiệm vụ "Nguyên Hương Vô Cực". Tuy nhiên, hệ thống nhận thấy rằng chủ nhân sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ nếu không có đủ thời gian tập trung nghiên cứu và thực nghiệm.”
Lạc Nhật thở dài, tự nhủ mình đã đến lúc phải tạm thời đóng cửa quán.
---
Ngày hôm sau, Lạc Nhật đứng trước cửa quán ăn, đưa tay khẽ xoa lên cửa gỗ mịn màng. Anh có thể cảm nhận được không khí của nơi này, nơi đã chứng kiến biết bao nhiêu ngày tháng khổ luyện và thử nghiệm. Đó là một phần trong cuộc sống của anh, và không dễ gì từ bỏ.
Nhưng Lạc Nhật biết, để thực hiện được nhiệm vụ lớn hơn, anh phải rời đi một thời gian.
Anh bước vào quán, thông báo với một vài khách hàng quen thuộc:
“Quán ăn sẽ tạm thời đóng cửa trong một thời gian. Tôi cần một khoảng thời gian để nghiên cứu những nguyên liệu và công thức ẩm thực đặc biệt. Những món ăn tuyệt vời hơn sẽ trở lại sau, mong các bạn thông cảm.”
Một vị khách yêu thú nhỏ màu xanh, cánh vẫy vẫy như thể chưa hiểu rõ ràng, ngẩng lên hỏi:
“Đóng cửa? Quán này đóng cửa á? Nhưng tôi đang ăn món ‘Lông Mượt Thần Thực’ mà! Đến bao giờ mới mở lại?”
Lạc Nhật mỉm cười:
“Không lâu đâu, tôi sẽ quay lại với những món ăn còn đặc biệt hơn nữa. Nhưng trước tiên, tôi cần phải đi tìm những nguyên liệu kỳ bí mà mình đã bỏ lỡ. Có lẽ sẽ mất một thời gian.”
Khách hàng có vẻ không vui nhưng cũng không còn cách nào khác. Những yêu thú và tu sĩ thường hiểu rằng, đôi khi những bậc thầy ẩm thực cần thời gian để nghiên cứu những món ăn mới. Một số người trong quán vẫn vội vã rời đi, trong khi vài người khách còn lại nán lại một chút, trò chuyện với Lạc Nhật như một lời tạm biệt ngắn ngủi.
“Chúc anh thành công với những món ăn mới!” một vị tu sĩ nói, rồi cười vui vẻ. “Nhớ thử một món gì đó mạnh mẽ như thần thạch nhé!”
Lạc Nhật bật cười đáp lại:
“Chắc chắn rồi. Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ. Đợi tôi quay lại, các bạn sẽ có cơ hội thử những món ăn kỳ diệu hơn nữa.”
Anh nhìn lần cuối không gian quán ăn, nơi những chiếc bàn gỗ xinh xắn vẫn còn để lại dấu vết của những cuộc trò chuyện vui vẻ. Một phần anh cảm thấy tiếc nuối, nhưng một phần lại vô cùng háo hức với hành trình mới đang chờ đợi.
---
Sau khi đóng cửa quán, Lạc Nhật chuẩn bị lên đường. Anh cầm theo một vài cuốn sách ghi chép công thức, những bút tích của mình về những nguyên liệu kỳ bí mà anh cần tìm kiếm. Trong hành trình lần này, anh không chỉ đơn giản là tìm nguyên liệu mà còn phải học hỏi, khám phá những bí mật về đan dược và ẩm thực từ những bậc thầy trên các vùng đất xa lạ.
Dù có nhiều thử thách đang đợi phía trước, Lạc Nhật cảm thấy tràn đầy năng lượng. Cùng với hệ thống bên cạnh, anh biết rằng mình sẽ không cô đơn trên con đường này. Những nhiệm vụ mới sẽ mở ra, và với những món ăn mới kỳ diệu, quán ăn nhỏ của anh sẽ không chỉ là nơi để thưởng thức mà còn là nơi để khám phá những bí mật ẩm thực mà thế giới chưa từng biết đến.
“Đã đến lúc rồi,” Lạc Nhật nghĩ, bước chân đi xa khỏi quán ăn, quyết tâm thực hiện nhiệm vụ Nguyên Hương Vô Cực.