Chương 29: Mang muội đi gϊếŧ người

Lúc này, Bàn Sơn thôn ánh lửa ngút trời, vô số thôn dân ngã xuống trong vũng máu, lại có người bị thiêu đốt.

Trong thôn vang lên tiếng kêu thảm thiết, mặc kệ thôn dân cầu xin như thế nào, hơn mười tên tu sĩ cũng bất vi sở động, phi kiếm trong tay vung lên, cười gằn chém về những thôn dân kia.

Đúng lúc này, lại có mấy bóng người xẹt qua, thân mặc áo của Thiên Vũ tông, trong đám người có một gương mặt quen thuộc là Đường Tuyết Như.

Nàng mang theo vài tên đệ tử Thiên Vũ tông đi ngang qua, vừa lúc nhìn thấy một màn này, lâp tức vọt tới.

- Dừng tay, các ngươi là ai, dám gϊếŧ hại dân chúng?

- Hắc hắc, Âm Quỷ mô ta làm việc, người không liên quan thì mau chóng rời đi.

- Càn rỡ, đây là địa bàn của Thiên Vũ tông chúng ta, Âm Quỷ môn các ngươi thật to gan lớn mật.

- Thiên Vũ tông thì sao, nếu không đi thì đừng trách đao kiếm chúng ta không có mắt.

- Hừ, vậy thử nhìn một chút.

Sắc mặt mấy người Đường Tuyết Như trở nên lạnh lùng, gϊếŧ về phía Âm Quỷ môn.



“ Vù”

Cùng lúc đó, càng đến gần Bàn Sơn thôn thì trong lòng Từ Khuyết càng thêm lo lắng.

Rốt cuộc là có chuyện gì?

Từ Khuyết nhíu mày, tăng tộc độ đến cực hạn.

Rốt cuộc xuyên qua một ngọn núi lớn, Bàn Sơn thôn đã ở trước mặt.

Nhưng mà ngay sau đó, lúc này Bàn Sơn thôn khắp nơi đều hoang tàn, một cảnh tượng bi thảm đập vào mắt Từ Khuyết, Từ Khuyết không thể tin được, một nơi như luyện ngục nhân gian này là Bàn Sơn thôn thuần phác đáng yêu kia sao?

Muốn rách cả mí mắt, lửa giận trong lòng Từ Khuyết bùng lên, không thể áp chế được mà rống lên.

- Không...

Hắn giống như nổi điên, điên cuồng mà lao xuống dưới.

Chỉ thấy bên dưới, một thân ảnh yêu kiều đang bị một tên tủ sĩ đuổi theo, không ngờ là Tiểu Nhu.

Đột nhiên “ phốc” một tiếng, trong lúc hoảng loạn nàng đã ngã nhào trên đất, khuôn mặt nhỏ nhắn mặt không còn chút máu, hàm răng cắn thật chặc môi dưới.

Nhưng còn chưa kịp đợi nàng bò dậy thì phía sau xuất hiện một vệt sáng, trực tiếp xuyên thẳng qua thân thể của nàng.

“Vù”

Phi kiếm lướt đi từ trong cơ thể của nàng, máu tươi cùng thân thể của Tiểu Nhu đồng thời rơi xuống đất!

Giờ khắc này, thời gian giống như ngừng lại.

Cách đó không xa đầu Từ Khuyết đột nhiên trống rỗng, hắn mở to hai mắt nhìn, há to miệng, khó mà tin một màn trước mắt.

- Dừng tay.

Mấy người Đường Tuyết Như cũng từ trong thôn lao ra, thấy được cảnh tượng như vậy, liền gϊếŧ về phía tên đệ tử Âm Quỷ môn kia.

Nhưng hết thảy đều chậm, đám đệ tử Âm Quỷ môn gϊếŧ hết thôn dân, cũng không ở lại chiến đấu, mà sôi nổi khống chế phi kiếm thoát đi.

Lúc này Từ Khuyết cũng chạy tới, trong mắt toàn là tơ máu, giống như là bị điên rồi, không ngừng gào thét:

- Không, không, khôn….

- Hả? Là tên da^ʍ tặc này?

Đường Tuyết Như nhìn thấy Từ Khuyết, lập tức sửng sốt.

Từ Khuyết cũng không có chút ý đến bọn họ, mà phóng về phía Tiểu Nhu.

- Tiểu Nhu, Tiểu Nhu, muội tỉnh, ta đã trở về, muội không cần sợ, hiện tại ta sẽ cứu muội.

Hắn đi đến bên cạnh Tiểu Nhu, một tay đỡ nàng vào trong ngực, đồng thời gọi hệ thống ra để tìm kiếm dược vật chữa thương.

Lúc này Tiểu Nhu chật vật mở mắt ra, nhìn thấy Từ Khuyết, trên mặt nhất thời lộ ra nụ cười ngọt ngào.

- Từ… Khuyết ca ca…rốt cuộc thì…huynh…huynh đã trở lại.

- Ta đã trở về, thực xin lỗi, thực xin lỗi! Ta đáng chết, là ta về trể..

Nước mắt Từ Khuyết rơi xuống.

Là người của hai thế giới, lâu lắm rồi Từ Khuyết chưa chết, nhưng bây giờ hắn lại không thể kiềm nổi nước mắt của mình.

- Hệ thống, hệ thống, nhanh, đổi dược vật, không tiếc hết thảy đều phải cứu sống Tiểu Nhu.

Từ Khuyết điên cuồng hò hét với hệ thống.

“ Đinh, bởi vì cấp bậc của hệ thống chưa đủ, nên những công năng khác của hệ thông đều không có cách nào để sử dụng.”

Hệ thống trả lời một câu lạnh như băng, như một chậu nước lạnh đổ vào đầu Từ Khuyết.

Cái gì? Đẳng cấp không đủ, hiện tại ta muốn cứu người, cứu người a!

Từ Khuyết cảm thấy trời đất xoay chuyển, như muốn sụp đổ.

Hắn chưa bao giờ cảm giác vô lực như thế, thậm chí là lúc xảy ra tai nạn xe cộ thì cũng chưa từng vô lực như vậy.

- Không… không được rồi… Từ Khuyết ca ca, có lẽ là…vận mệnh của Tiểu Nhu là như vậy…bất quá…trước khi chết lại…có thể…nhìn thấy được…Từ Khuyết ca ca…Tiểu Nhu chết cũng không còn…tiếc nuối…

Lúc này, Tiểu Nhu cười, từ từ giơ cánh tay lên, giống như dùng hết khí lực của mình, đưa bàn tay đặt lên má của Từ Khuyết, hơi thở mong manh:

- Từ Khuyết…ca ca…huynh đừng khóc…mặt của huynh thật trắng…để muội…muội nhìn kỹ…

- Từ Khuyết ca ca….kỳ thật Tiểu Nhu rất muốn nói với huynh…muội thích huynh…thích cái cảm giác này…

- Từ Khuyết ca ca …. Tiểu Nhu biết mình không xứng với huynh ….nhưng nếu giờ muội không nói…thì sau này cũng….sẽ không còn cơ hội nữa rồi…

- Từ Khuyết ca ca…xin lỗi…Tiểu Nhu nói sẽ may cho huynh một….bộ quần áo mới…nhưng mà bây giờ không còn…kịp nữa rồi…

- Từ Khuyết ca ca…sau khi Tiểu Nhu chết...huynh…huynh có còn nhớ đến Tiểu Nhu không?

- Cả đời này của Tiểu Nhu…ngày mà Tiểu Nhu cảm thấy vui vẻ nhất…chính là ngày được ở cùng với…Từ Khuyết…ca….ca…

“Bịch”

Lời còn chưa dứt, tay của Tiểu Nhu đã rơi xuống.

Cô gái ấy đã nhắm mắt lại, có thể thấy được khóe mắt của nàng còn có nước mắt.

- Không….

Thấy Tiểu Nhu đã buông xuôi, Từ Khuyết Khuyết ôm nàng thống khổ ngửa mặt lên trời thét dài, sau đó không ngừng lay động thi thể của nàng, rống lên:

- Tiểu Nhu, muội đừng ngủ, muộ tỉnh dậy đi, ta nói muốn dẫn muội ngự kiếm phi hành, dẫn muội đi chơi, ăn nhiều món ngon, ta muốn muội may cho ta quần áo mới…

Nước mắt Từ Khuyết đầy mắt, thanh âm khàn khàn.

Nhưng mà Tiểu Nhu trong lòng Từ Khuyết đã ngủ rồi, không nghe được hắn kêu gọi.

Trong đầu của Từ Khuyết hiện lên hỉnh ảnh mấy ngày qua, nụ cười ngọt ngào của Tiểu Nhu, dáng người của nàng, còn có thanh âm dễ như chuông bạc, không ngừng quanh quẩn bên tai Từ Khuyết.

Mọi chuyện đều giống như ngày hôm qua.

Mấy người Đường Tiểu Như đưa mắt nhìn nhau, nhưng không có biện pháp gì.

Bọn hắn tuy rằng tu tiên, nhưng không có năng lực cải tử hồi sanh.

- Này, da^ʍ tặc, người chết không có thể sống lại, nén bi thương. Huống hồ sinh lão bệnh tử chính trạng thái bình thường của nhân sinh, bất quá chỉ là một cô gái nông dân phàm tục mà thôi, ngươi làm gì mà thương tâm như vậy? Bất ngươi ngươi yên tâm đi, Bàn Sơn thôn là địa bàn của Thiên Vũ tông, chờ ta đem chuyện này báo lên sư phụ, tất nhiên sẽ tìm Âm Quỷ môn đòi công đạo.

Đường Tuyết Như đi tới phía sau Từ Khuyết, mở miệng nói.

Từ Khuyết lại trầm mặc, không nói ngồi dưới đất ôm thật chặc Tiểu Nhu.

Hai đấm hắn siết chặc lại, thân mình không ngừng run rẩy, trên cổ có thể rõ nhiều sợi gân xanh bạo khởi.

Ngay sau đó…

"Phốc!"

Ngực Từ Khuyết chấn động, trong miệng đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.

Đường Tuyết Như cùng vài tên đệ tử Thiên Vũ tông nhất thời biến sắc!

Đây là... Tâm mạch chi huyết!

Tình cảm của người này sâu như vậy, ngay cả tâm mạch chi huyết cũng phun ra, nói vậy tình cảm của hắn đối với cô nương đã chết là tình cảm chân thành.

Haizz, cũng khó trách, nhìn thấy người yêu mến chết ở trước mặt mình, ai có thể chịu đựng được loại đau khổ này.

Mọi người sôi nổi lắc đầu, thở dài.

Trong lòng Đường Tuyết Như cũng kinh ngạc, ngơ ngác nhìn thấy Từ Khuyết, nghĩ thầm đây là tên da^ʍ tặc ghê tởm trước đây sao? Tại sao lại giống như biến thành người khác rồi?



Không lâu sau, rốt cuộc Từ Khuyết cũng nhúc nhích.

Đưa tay phủi nhẹ vết máu ở khóe miệng, lạnh như băng ngẩng đầu lên, trong đôi mắt tràn đầy hàn ý cùng sát khí.

Đường Tuyết Như cùng vài tên đệ tử Thiên Vũ tông thấy thế, sửng sốt hoảng sợ, không tự chủ được lui về sau mấy bước, sắc mặt thậm chí hơi trắng bệch.

Sát khí bức người!

Sát ý của người này thật sự đáng sợ.

- Ngươi…ngươi đừng nên làm bậy, việc này không liên quan đến chúng ta, chúng ta đi ngang qua, thấy thế liền đi xuống giúp đỡ thôi.

Một tên đệ tử của Thiên Vũ tông bị dọa phát sợ, nghĩ đến Từ Khuyết muốn ra tay với bọn họ, lập tức hốt hoảng giải thích.

Từ Khuyết cũng không để ý tới, bình tĩnh ôm Tiểu Nhu, từ từ đứng lên.

Ở trong ánh mắt kinh hoảng và khẩn trương của mấy người Đường Tuyết Như, Từ Khuyết đưa miệng vào gần tai của Tiểu Nhu, nhẹ giọng nói:

- Tiểu Nhu, ta mang muội đi gϊếŧ người.