Chương 10: Thu về

"Đinh, chúc mừng Túc Chủ "Từ Khuyết" đánh chết Bàng Báo, trang bức thành công, đạt được 10 điểm giá trị trang bức."

"Đinh, chúc mừng Túc Chủ "Từ Khuyết" đánh chết Bàng Báo, đạt được 400 điểm kinh nghiệm."

Trong đầu vang lên thanh âm của hệ thống.

Từ Khuyết ngây ngẩn cả người

Chà mẹ nó, ka... gϊếŧ người?

Từ Khuyết có chút kinh ngạc, hắn chỉ là muốn thử xem uy lực của Long Đằng Cửu Biến, lại không nghĩ rằng chỉ là đệ nhất biến, thế mà một quyền lại đánh chết Bàng Báo.

- Long…đây….đây là Long.

Đột nhiên, một giọng nói tràn đầy sợ hãi truyền đến.

Sau đó, đám người Bối Thủy thôn đồng loạt quỳ trên mặt đất, cả khuôn mặt đều là vẻ sợ hãi, cả người run rẩy lên, kêu trời trách đất lạy xin Từ Khuyết tha thứ.

- A! Tiên trưởng, tiên trưởng tha mạng a!

- Là chúng ta có mắt không tròng, cầu tiên tha cho chúng ta một mạng.

Hả? Đây là tình huống gì à?

Từ Khuyết sửng sốt.

“ Bịch Bịch…”

Không đợi hắn làm rõ ràng tình hình, phía sau lại truyền đến vài tiếng trầm đυ.c.

Từ Khuyết quay đầu nhìn lại, ngây người

Vài thôn dân của Bàn Sơn thôn, lại không để ý thương thế trên người, quỳ xuống cầu xin hắn tha thứ, trên mặt cũng lộ vẻ kinh hoảng.

Lại nhìn Tiểu Nhu, chỉ thấy nàng đứng nguyên đó, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.

Tại sao có thể như vậy?

Từ Khuyết lập tức có chút không tiếp thụ được, đám người Bối Thủy thôn này cúi lạy hắn, hắn cũng không cảm thấy có gì cả.

Nhưng mà những thôn dân Bàn Sơn thôn lại cúi lạy hắn, hắn không có cách nào thừa nhận rồi.

Đặc biết thấy được vẻ hoảng sợ trong mắt Tiểu Nhu, trong lòng Từ Khuyết giống như là bị người ta đấm vào một cái.

- Các hương thân, các ngươi làm cái gì vậy, mau đứng lên a! Ta chỉ đối phó những người xấu này, cũng không làm tổn thương mọi người mà.

Hắn liền tán đi linh khí, hình Long trên người biến mất, hô to đối với thôn dân Bàn Sơn thôn.

Nhưng mà trên mặt bọn họ vẫn tràn ngập vẻ sợ hãi, quỳ trên mặt đất, không dám lên tiếng.

Từ Khuyết nóng nảy, nhìn về phía Tiểu Nhu, nói:

- Tiểu Nhu…chuyện….chuyện này là sao… muội mau gọi các hương thân đứng lên a! Ta không có ác ý.

Tiểu Nhu lúc này mới hồi phục lại tinh thần, thất kinh nhìn Từ Khuyết, hỏi:

- Ngài…ngài là tiên nhân?

- Cái gì mà tiên nhân a! Ta và mọi người giống nhau, đều là người a!

Từ Khuyết rất kinh ngạc, Tu Tiên giả đáng sợ như thế sao? Tại sao bọn họ nhìn thấy Tu Tiên giả thì vẻ mặt lại kính sợ như vậy.

- Tiểu Nhu, muội đừng sợ, ta thật sự sẽ không làm thương tổn mọi người, muội mau nói cho ta biết chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

- Có thật không?

Tiểu Nhu có chút nhát gan nói.

- Đương nhiên là thật!

Từ Khuyết trịnh trọng gật đầu.

Tiểu Nhu thấy thế, lúc này mới khôi phục một tia huyết sắc, miễn cưỡng trấn định lại.

Sau đó nàng nói cho Từ Khuyết biết về chuyện tiên nhân.

Thì ra ở phía Đông của Bàn Sơn thôn và Bối Thủy thôn có một môn phái tu tiên, lại chính là Thiên Vũ tông.

Mà Bàn Sơn thôn cùng Bối Thủy thôn, chính là những thôn viên luôn được Thiên Vũ tông phù hộ.

Nhưng cách mỗi một tháng, mỗi thôn trang đều phải cống lương thực cho Thiên Vũ tông, nếu có thôn trang đánh chết dã thú, liền có thể dùng yêu hạch trong cơ thể dã thú để thay đổi lương thực.

Chỉ khi nào không có yêu hạch, lương thực lại không đủ, thôn trang liền sẽ phải chịu trừng phạt.

Thiên Vũ tông bắt một số tráng đinh đi, mang đến trên núi, từ nay về sau này tráng đinh bật vô âm tín, sống chết không rõ.

Cho nên bọn mới e sợ Tu Tiên giả như thế.

Sau khi nghe xong, trong lòng Từ Khuyết tức giận.

Thiên Vũ tông quả thực là khinh người quá đáng, ỷ vào tu luyện được rồi, lại dám áp bức phàm nhân, làm lòng người bàng hoàng.

- Mọi người không có phản kháng qua sao?

Từ Khuyết nhịn không được hỏi.

Nhưng sau khi hỏi ra vấn đề này thì hắn lại muốn cho mình ăn một bạt tai.

Bởi vì vấn đề này rất ngu ngốc, Thiên Vũ tông những người đó coi như là yếu đi chăng nữa thì cũng là mang tu vi Luyện Khí kỳ, người mang pháp quyết, những thôn dân này sao có thể là đối thủ được.

- Chúng ta không dám..

Tiểu Nhu không cảm thấy Từ Khuyết ngu ngốc, lắc đầu hồi đáp.

Từ Khuyết trầm mặc một chút, dựa vào Tiểu Nhu, nhỏ giọng nói:

- Tiểu Nhu, ta về nhà trước, tốt nhất là muội giải thích một chút với các hương thân, ta khác những người trong Thiên Vũ tông kia, muội đừng để bọn họ quỳ nữa, cũng đừng sợ, ta sẽ không làm tổn thương đến người trong thôn.

- Ừh, ta tin tưởng huynh.

Tiểu Nhu gật đầu, cũng không còn sợ nữa.

Điều này làm cho Từ Khuyết không khỏi nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu liếc nhìn đám người Bối Thủy thôn, nói thêm:

- Đúng rồi Tiểu Nhu, cứ để những người bên Bối Thủy thôn tiếp tục quỳ, nói cho bọn hắn biết mặt trời không xuống núi thì không được đi.

Nói xong, Từ Khuyết cất bước đi vào trong thôn.

Trên đường, hắn gặp đám người Đại Tráng đang đến.

Mọi người thấy hắn, vội vàng hỏi:

- Tiểu ca nhi, ngươi không có bị thương chứ? Đám Bàng Báo đâu rồi?

Từ Khuyết vội cản bọn họ lại nói:

- Các hương thân, không cần đi, ta giáo huấn đám người đó một trận, hiện tại để bọn hắn quỳ đó mà suy nghĩ lại.

- Oh, thật sao?

Nhất thời mọi người kinh ngạc.

- Đương nhiên là thật, ta có thể đánh dã thú, huống chi là Bàng Báo?

Từ Khuyết cười nói.

Các thôn dân vui sướиɠ, hét lớn:

- Tiểu ca nhi, như vậy mới tốt chứ.

- Ấy za, quá khen quá khen.

Từ Khuyết cũng cười đến híp cả mắt, hắn liền thích loại cảm giác trang bức nhàn nhạt này.

….

Trở lại nhà Tiểu Nhu, Từ Khuyết trực tiếp nằm trên giường nhỏ, ngửa mặt lên trời thở dài một cái.

Hắn biết đợi đám người Đại Tráng biết được thân phận của mình rồi thì chỉ sợ là sẽ sợ hãi, cho dù không sợ thì cũng không thể nói chuyện thoải mái như lúc nãy rồi.

- Haizz, coi như thôi, dù sao cũng không thể ở đây cả đời, đợi sau khi giải quyết xong chuyện cống nộp thì ta cũng nên rời đi, thế giới lớn như vậy, phải đi nhìn xem.

Từ Khuyết lại lên tinh thần, từ trên giường ngồi dậy.

Con ngươi đảo một vòng, mở ra hệ thống.

Ngay lập tức, trước mắt hắn liền hiện ra thông tin cá nhân.

Kí chủ: Từ Khuyết

Cảnh giới: Trúc Cơ kỳ một tầng ( hơi có chút thành tựu)

Điểm kinh nghiệm EXP: 600/ 2000

Giá trị trang bức: 15 điểm

Công pháp: 《 Thái Cổ Ngũ Hành Quyết 》 sơ giai thiên

Kỹ năng: Long Đằng Cửu Biến ( tiến độ 0.1%, đã nắm giữ đệ nhất biến)

Chức nghiệp: vô

Địa vị: phò mã của Hỏa Nguyên quốc ở Đông Hoang đại lục

..”

- Oh, tiến độ Long Đằng Cửu Biến đã biến thành 0.1% rồi sao? Là bởi vì ta mới sử dụng một lần à?

Từ Khuyết ồ lên một tiếng, tựa hồ pháp quyết cũng có thể thông qua số lần sử dụng để gia tăng tiến độ, chẳng qua loại tốc độ này hơi chậm thì phải.

Hắn rất không hài lòng về loại tốc độ này, trầm ngâm một chút rồi trực tiếp mở ra không gian trữ vật, ánh mắt quét về phía đống pháp bảo cùng pháp quyết lấy được ở Thiên Vũ tông.

- Vừa lúc thử một chút cái gọi là chức năng thu về.

Từ Khuyết tự nói một tiếng, bắt đầu xem xét giới thiệu của những pháp quyết này.

- Khinh Thân thuật, oh, mình có thể dùng được đây, trước giữ đấy.

Bản pháp quyết đầu tiên lọt vào mắt Từ Khuyết là pháp quyết trụ cột của Thiên Vũ tông Khinh Thân thuật, Từ Khuyết nghĩ mình còn chưa có pháp quyết thân pháp, nhất thời cảm thấy hứng thú.

Sau đó tiếp tục nhìn, các loại pháp quyết của Thiên Vũ tông đều hiện ra.

- Hỏa Vân quyền, Ly Diễm Đao Pháp, Ám Hỏa Kiếm Quyết... Đều không có gì để dùng a!

Nhìn hơn 10 bản pháp quyết, Từ Khuyết lắc đầu, thật sự không để vào mắt.

Dù sao cũng là ở Hỏa Nguyên quốc, dường như linh căn của tu sĩ đều là thuộc tính Hỏa cả, tu luyện đều có liên quan đến pháp quyết Hỏa diễm.

Nhưng Từ Khuyết cảm giác những pháp quyết này nhìn qua có chút bình thường, cũng không phải những bản công pháp trân quý của Thiên Vũ tông, dứt khoát chỉ để lại Khinh Thân thuật, còn lại để để hệ thống thu về.

"Đinh, thu về 《 Hỏa Vân quyền 》 thành công, đạt được ba 3 điểm tinh hoa công pháp."

"Đinh, thu về 《 Ly Diễm Đao Pháp 》 thành công, đạt được 5 điểm tinh hoa công pháp."

"Đinh, thu về 《 Ám Hỏa Kiếm Quyết 》 thành công, đạt được 8 điểm tinh hoa công pháp."

"Đinh, thu về..."

...