Kể từ khi Thiên Vô Nhai trốn thoát thì số thần quan trên thiên đình bị mất tích mỗi ngày một tăng lên, chẳng mấy chốc đã biến Thiên Ma Cung trở thành nơi ồn ào đầy tiếng tranh cãi. Thẩm Nhan đau đầu muốn chết, Cát Lĩnh Nam điều tra cũng không đem lại kết quả gì đáng mong đợi. Xem ra là Thiên Vô Nhai đã cài nội gián ở cả Thiên cung và Minh cung, thuận lợi đem thần quan đi nơi khác.
- Nhan ca ca, có chuyện không hay rồi, Mẫn muội mất tích rồi!
- Sao lại như thế?
Thẩm Nhan đang ngồi xụ mặt trong tẩm điện thì Cẩm Ngọc Nghiên chạy tới báo tin Lý Tư Mẫn đã mất tích làm hắn không còn tâm tình mà suy nghĩ chuyện khác nữa. Văn Minh Ngọc và Thẩm Mộc Miên thượng triều vẫn chưa trở lại, hắn cũng không biết chính mình nên làm như thế nào.
- Mấy ngày trước có người phá đền của huynh ở hạ giới, Mẫn muội đến xem xét nhưng sau đấy ta không còn thông linh được cùng muội ấy nữa. Chắc chắn là đã bị bắt đi rồi.
- Ta biết rồi. Muội trở về trước đi, ngăn Lệ Dung tỷ đừng có làm ra chuyện gì dại dột, ta sẽ nghĩ cách. Hiện tại Thiên Vô Nhai hoành hành như vậy, nếu tỷ ấy chạy đi tìm Lý Tư Mẫn thì sẽ bị bắt đi luôn mất.
Cẩm Ngọc Nghiên đi rồi Thẩm Nhan cứ ở trong tẩm điện đi tới đi lui, hết ngóng ra rồi lại đi qua đi lại rồi lại ra ngoài ngóng, hắn chờ hết nửa ngày Văn Minh Ngọc và Thẩm Mộc Miên mới trở về, sắc mặt hai người bọn họ cũng không mấy tốt đẹp.
- Lý Tư Mẫn mất tích rồi.
Văn Minh Ngọc nhướng mày nhìn hắn, y ra vẻ không biết Lý Tư Mẫn là ai nhưng nhìn bộ dạng lo lắng của Thẩm Nhan liền biết được là người trong Duyên Thần Điện.
- Ta cũng đã biết được vị trí hiện tại của Thiên Vô Nhai.
- Thật sao? Vậy chúng ta nhanh đến đó.
Thẩm Nhan vừa mới định chạy đi thì đã bị Thẩm Mộc Miên kéo lại, y lắc đầu.
- Nhưng mà muốn đến được, chỉ có một cách.
- Là cách mà ngươi nói lúc trước? Liên quan đến ta đó sao?
Thẩm Mộc Miên gật đầu, y siết chặt nắm tay đem thần lực đánh thủng một mảng tường lớn. Văn Minh Ngọc thay y trả lời hắn.
- Đúng vậy, cách duy nhất đó là hiến tế ngươi.
Thẩm Nhan nhếch nhếch khóe môi, cái tên Thiên Vô Nhai này đối với hắn rốt cuộc có thân cừu đại hận gì mà một lòng muốn hắn chết?
- Làm sao các ngươi biết được?
- Thật ra, chúng ta đã tìm ra vị trí của Thiên Vô Nhai từ lâu. Kết giới mà hắn tạo ra không phải là kết giới mạnh mẽ gì, nhưng là dùng các thần quan hắn bắt được tạo lành một cái rào chắn, muốn đánh được hắn bắt buộc phải diệt tất cả thần quan kia. Ta không thể xuống tay. Thiên Vô Nhai đồng ý thả các thần quan với điều kiện hiến tế ngươi cho hắn.
- Đúng là bị điên, hắn lúc trước chẳng phải tự tay thả ta xuống biển sao, giờ lại muốn làm cái gì đây chứ?
- Ta cũng không biết vì sao, nhưng ta nghĩ ngươi chắc chắn liên quan mật thiết đến việc hắn muốn hồi sinh mẫu thân ta.
Nhắc đến chuyện này Thẩm Nhan lại càng thấy rối ren, rốt cuộc mọi chuyện là sao chứ?
- Hắn hồi sinh mẫu thân các ngươi, chẳng lẽ không tốt sao? Các ngươi không muốn hồi sinh mẫu thân chính mình sao?
Sau câu nói của Thẩm Nhan cả Văn Minh Ngọc lẫn Thẩm Mộc Miên đều trợn mắt nhìn hắn mà không nói gì. Thẩm Nhan bắt đầu mơ hồ, chẳng lẽ bọn họ không muốn hồi sinh Huyền Nguyệt thánh nữ, hay là cái chết của nàng có ẩn khuất gì đó.
Chẳng lẽ năm đó Huyền Nguyệt thánh nữ hiến tế thần lực không phải là tự nguyện mà là do hai người bọn họ đoạt đi, Thiên Vô Nhai biết được cho nên đuổi cùng gϊếŧ tận? Thẩm Nhan trợn mắt không tin tưởng vào những gì mà bản thân vừa nghĩ, sao có thể như vậy xảy ra?
- Ngươi đang ngu người suy nghĩ vớ vẩn cái gì đó?
Lời nói của Thẩm Mộc Miên kéo hắn về với thực tại, hắn né tránh ánh mắt của y, vừa rồi hắn đã nghĩ hai người bọn họ là loại người không ra gì như vậy. Nhưng thần lực đủ để thống trị lục giới không ai đánh lại được đâu thể do tu luyện bình thường mà thành.
Nếu là do đoạt lực lượng từ phụ mẫu cận huyết thì hắn hoàn toàn có thể tin.
- Các ngươi trả lời ta đi, vì sao lại không muốn hồi sinh mẫu thân các ngươi?
- Chuyện đến nước này thì ta cũng không che giấu ngươi nữa. Thẩm Nhan, nhưng ngươi phải tin tưởng chúng ta không làm ra chuyện gì trái với thiên đạo.
Chẳng lẽ điều hắn nghĩ là đúng, là hai người bọn họ đã gϊếŧ mẫu thân của chính mình hay sao?
- Thiên Vô Nhai không phải là muốn hồi sinh mẫu thân ta, mà là muốn hồi sinh ca ca của hắn, Thiên Vô Song.
- Bởi vì mẫu thân ta là người cất giữ linh hồn của Thiên Vô Song, hắn không tìm ra được nơi cất giấu linh hồn của người này cho nên bắt buộc phải hồi sinh mẫu thân ta.
Thẩm Nhan không hề nghĩ tới còn có cả sự tình như thế này xảy ra. Hắn nói.
- Chẳng lẽ hồi sinh Thiên Vô Song là một điều gì đó rất kinh khủng hay sao?
- Không kinh khủng, chỉ là nguyên thân của Thiên Vô Nhai chứa lực lượng quá mạnh cho nên hồn thể của Thiên Vô Song sẽ không đi vào được. Ta nghĩ Thiên Vô Nhai trăm phương ngàn kế đưa ngươi đến thế giới này chắc chắn có liên quan mật thiết đến việc hồi sinh Thiên Vô Song.
Văn Minh Ngọc lại nói tiếp.
- Nếu đánh đổi ngươi để hồi sinh hai người đó, ta sẽ không bao giờ cho phép.
Nhưng mà đánh đổi hắn để làm cái gì mới được, hắn đâu có liên quan gì đến Thiên Vô Song. Mà một hồn thể như y, nếu muốn tìm một cái xác cũng không nhất thiết phải là hắn. Vậy Thiên Vô Nhai rốt cuộc là muốn hắn làm cái gì?