Thẩm Nhan quay lại nhìn rồi cũng đưa tay nắm lấy tay Văn Minh Ngọc.
- Ta sao có thể quên huynh được chứ.
Hắn ngay cả xưng hô cũng đã đổi nhưng lại không ý thức được, hắn nhìn thấy y quay mặt đi, vành tai đã có chút ửng đỏ. Minh Vương này trong lời kể là một người ngạo mạn lạnh nhạt nhưng lúc này lại vì hắn mà mặt thoáng lên một ráng hồng làm hắn cảm thấy vô cùng thành tựu.
Ba người bọn họ mua thêm một vò rượu đem đi, Thẩm Mộc Miên bao trọn một con thuyền lớn, bên trong cũng đã được chủ thuyền để sẳn mấy cái hoa đăng.
Thẩm Nhan ngồi trên mạn thuyền, hắn hai chân để xuống dưới nước vừa hay chạm đến ánh trăng tròn được in bóng phía dưới. Thẩm Mộc Miên và Văn Minh Ngọc ngồi hai bên bồi hắn thả đèn.
Thuyền này vốn là cần phải chèo nhưng mà không biết là Văn Minh Ngọc hay là Thẩm Mộc Miên dùng linh lực làm cho tự chạy, ngay cả việc ba người trưởng thành ngồi về một góc cũng không làm cho thuyển mảy may chênh lệch. Khung cảnh như vậy vốn dĩ rất hữu tình vậy mà là bị Thẩm Mộc Miên và Văn Minh Ngọc phá hỏng hết.
Hai người bọn họ không ai nhường ai cứ bảo Thẩm Nhan nhìn về phía chính mình, cuối cùng hắn quyết định lơ bọn họ luôn mà nhìn ra phía xa. Các đôi tình nhân có, cả gia đình có, ngoài việc cầu nguyện tình duyên thì Tết Nguyên Tiêu thả đèn cầu nguyện gia đình đoàn viên hạnh phúc cũng có.
- Thẩm Nhan, ngươi lúc ở tửu lầu nói chúng ta là tình nhân của ngươi lúc ngươi chưa phi thăng, là thật hay giả?
Thẩm Nhan không ngờ hai người bọn họ lại chú tâm việc này như vậy, hắn lúc này đã chếch nhoáng hơi men nên cũng không suy nghĩ nhiều liền nói.
- Là thật. Các ngươi không nhớ gì chuyện khi lịch kiếp trở về cũng là do ta.
- Sao có thể?
- Chuyện là như thế nào, Nhan, ngươi nói cho ta biết. Ta tuyệt đối tin ngươi cùng ta là tình nhân.
Bộ dạng hai người bọn họ khẩn trương vô cùng, Thẩm Nhan không nói ngay mà cười hì hì.
- Chuyện ta là tình nhân của các ngươi làm các ngươi vui vẻ như vậy sao?
- Vui.
- Rất vui.
Hai tay Thẩm Nhan đều bị hai người bọn họ nắm lấy không muốn buông ra. Hắn gật gù nói thật nhỏ.
- Ta không phải là người của thế giới này.
Hắn không biết là do say hay là gì mà lại ngồi kể lại hết tất cả mọi chuyện.
Hắn kể trước khi xuyên qua đã sống một cuộc sống như thế nào, là một nhà văn mạng ra sao, sau khi xuyên qua bị hệ thống ép làm nhiệm vụ khó khăn đến mức nào. Hắn kể hết một chi tiết cũng không thiếu.
Văn Minh Ngọc như thế nào đi vào trong tim của hắn, giả vờ ngủ đem hắn biến thành trò cười, từng chút, từng chút một hạ gục hắn.
Thẩm Mộc Miên trước kia đối với hắn tàn nhẫn ra sao sau này lại vì hắn như thế nào thay đổi trở thành một người thường xuyên làm nũng làm cho hắn phiền muốn chết.
Hắn cũng không quên kể lại những lần hai người bọn họ cãi vã vì tranh giành hắn. Hắn vừa kể vừa cười, trên khuôn mặt hắn chính là hạnh phúc mà hắn đã luôn giữ trong lòng mấy trăm năm.
Rồi hắn chợt khóc, bọn họ là vì hắn cho nên mới nhảy xuống Đoạn Tu Đài.
Nếu như hắn không có trợ giúp của hệ thống thì Thẩm Mộc Miên và Văn Minh Ngọc cũng đã sớm thân tàn ma dại nhìn không ra dạng người. Hắn mang tiếng là đến nơi này trải nghiệm chuyện tốt khi làm nhân vật chính nhưng năng lực gì cũng không có, ngay cả cái mạng của hắn cũng phải nhờ đến hai người mà hắn yêu nhất cứu về.
- Các ngươi quên mất chuyện lịch kiếp ở phàm giới là vì.. ta đánh đổi trí nhớ của các ngươi về ta.
Hắn lại nói.
- Ta không biết thân phận của các ngươi cao quý như vậy, cho dù rơi xuống Đoạn Tu Đài cũng không bị làm sao. Nhưng mà.. ta đã chọn... để các ngươi quên ta.
Thẩm Mộc Miên và Văn Minh Ngọc im lặng một hồi lâu cũng không nói gì, Thẩm Nhan lại nói.
- Các ngươi không tin cũng là dễ hiểu..
- Ta tin. Nhan, trong lòng ta luôn cảm thấy ngươi rất đặc biệt, ta quên ngươi nhưng trái tim ta sẽ không.
Văn Minh Ngọc một tay đặt lên vai Thẩm Nhan kéo hắn ngã đầu dựa lên vai y, hắn còn chưa kịp cảm nhận gì thì Thẩm Mộc Miên đã kéo ngược hắn trở lại, ôm hắn ở trong ngực. Nhịp tim y thật nhanh, vòm ngực rộng lớn vũng chãi như muốn ôm cả thế giới cũng không thành vấn đề.
- Ta.. ta không biết nên nói gì.
Giọng nói Thẩm Mộc Miên có chút run rẫy.
- Ta sẽ giải tán hậu cung, chỉ một mình ngươi có được không?
Nếu vậy thì Thẩm Nhan hắn không còn gì hạnh phúc hơn nữa.
- Đúng là nằm mơ! Thẩm Nhan phải đến Minh giới cùng ta!
Lại nữa rồi, Thẩm Nhan bị hai người bọn kéo qua kéo lại đến phiền. Hắn thu hai chân lại đứng lên, hắn không có muốn bọn họ cứ như vậy giành qua giành lại vì vậy muốn vào trong lấy rượu ra vừa uống vừa ngắm trăng. Hắn đứng lên thì Thẩm Mộc Miên và Văn Minh Ngọc cũng đi theo, dưới ánh trăng mờ ảo Thẩm Nhan loạng choạng bước đi nhưng vì trời tối cho nên đá trúng vò rượu để trên thuyền mà ngã xuống.
Hắn nằm ấp sấp đè ngửa Thẩm Mộc Miên ở dưới, khuôn mặt y ở dưới ánh trăng càng thêm tuyệt mỹ. Y đuôi mắt dài hẹp khẽ híp lại, sống mũi cao cùng đôi môi mỏng khép hờ giống như được chạm trổ một cách tỉ mỉ nhất. Thẩm Nhan động tình hôn xuống, môi y ấm nóng cuốn lấy hai cánh môi của hắn, cuồng nhiệt đáp trả.
- Các.. Các ngươi...!
Văn Minh Ngọc nhìn thấy tình cảnh như vậy không tránh khỏi tức giận mà giữ lấy đầu Thẩm Nhan xoay mặt hắn lại, y nhướng người hôn tới, y đẩy lưỡi vào sâu trong khoang miệng hắn, nuốt lấy hơi thở thuộc về hắn. Dưới ánh trăng vàng ba bóng người giằng qua giằng lại không ai chịu thua ai. Thẩm Nhan giống như đã không ngăn được cảm xúc cuộn trào ở trong lòng, ái nhân trước mặt, hôn hắn như vậy hắn có thể không động tình mà được sao?
- Đừng.. đừng kéo nữa. Đều cho các ngươi có được không?