Sau khi tách rời Đế Quân cùng Minh Vương thì Thẩm Nhan hướng đến thôn Tịnh Liên, những thôn dân ở đây hắn từng gặp đều đã không còn nữa. Hắn không ngờ ở nơi này lại xuất hiện một môn phái mới tên là Lệ Dung, mà những ao sen trước kia cũng nằm trong địa phận của môn phái này.
Thẩm Nhan cũng đã bốn trăm năm mới trở lại nơi này, hoài niệm xưa cũ giống như thác đổ ùa về, hắn cùng với Thẩm Mộc Miên mỗi ngày giúp người dân trồng lúa, làm ruộng. Tuy rằng y đối với hắn chán ghét nhưng mà trong lòng hắn cũng đã sớm gieo xuống một mầm xanh. Hắn đi tới trước cổng Lệ Dung phái, chắp tay chào hai vị đang canh gác.
- Tại hạ Thẩm Nhan, trước đây từng đi qua ao sen ở nơi này, hiện tại trở lại có chút hoài niệm, xin hỏi ta có thể mạo muội vào xem một chút có được không?
Hai vị tiểu đệ đứng gác nhìn nhau rồi nói với hắn.
- Ta vào trong thông báo.
Thẩm Nhan gật đầu. Hắn chính là muốn vào trong xem thử nơi mà hắn và Thẩm Mộc Miên từng xảy ra tranh chấp hiện tại đã ra sao rồi, cũng là nơi và Văn Minh Ngọc từng ngồi uống rượu thả hồn vào mây suốt mấy tháng trời.
Hắn đứng đợi một lât thì tiểu đệ kia đi ra nói với hắn.
- Trước khoan hãy tới những ao sen kia, chưởng môn cho mời ngươi.
Chưởng môn, tại sao lại mời hắn tới, khi hắn phi thăng thì nơi này cũng chưa có xuất hiện Lệ Dung phái này sao có thể có chuyện quen biết.
Thẩm Nhan đi theo người kia vào trong, hồ sen kia ở giữa xây một đình viện lớn, bên trong có một người đang ngồi đánh đàn. Tiếng đàn thanh thoát êm dịu làm cho hắn bất giác thả hồn theo từng tiếng đàn ngân lên. Giữa đình là một nữ nhân tóc đã bạc trắng, bộ dạng đoan trang gọn gàng, khi nàng dứt tiếng đàn cũng là lúc Thẩm Nhan đi vào tới. Nàng ngước mặt lên, đuôi mắt đã xuất hiện vài vết chân chim nhưng mà đường nét khuôn mặt này làm hắn thấy thật quen.
- Thẩm Nhan, huynh thật sự quay trở lại.
Thẩm Nhan trong chốc lát nhận ra, là San San, nàng chẳng phải là phàm nhân hay sao, qua đi bốn trăm năm mà vẫn còn sống hay sao?
- San San! Muội...
- Ngồi xuống trước đã.
Nữ đệ tự sau lưng San San đem đàn cất đi thay vào đó là rót trà cho Thẩm Nhan, San San nhìn hắn rồi lại nhìn ra phía xa hồ sen.
- Ta không có duyên tu tiên, cực nhọc tu luyện, sống đến giờ cũng đã là cực hạn của ta rồi.
Thẩm Nhan biết là San San này luôn muốn tu tiên nhưng mà căn cơ không có, cho dù cố gắng cách mấy cũng không thể đi được đến đỉnh cao. Nàng nói đúng, nhìn bộ dạng già nua của nàng có lẽ là cũng đã đi đến cực hạn. Lúc trước khi hắn vẫn còn ở thôn Tịnh Liên, nàng đã kể cho hắn nghe một bí mật mà hắn chưa bao giờ nói ra với ai.
Nàng tên thật là Tần San San, là muội muội cùng cha khác mẹ của Tần Lệ Dung nhưng nàng lại không được di truyền căn cơ tốt đẹp của phụ thân, cho dù dốc sức tu luyện cũng không được gì. Từ khi còn nhỏ Tần Lệ Dung đã là thiên tài tu luyện, Tần San San ngưỡng mộ không thôi, từ ngưỡng mộ, biến thành ái mộ.
Năm Tần San San mười bốn tuổi cùng Tần Lệ Dung bày tỏ tâm tình nhưng không nhận được hồi đáp, còn bị phụ thân biết được. Tần San San cùng mẫu thân và hai đệ muội bị đuổi khỏi Tần phủ trở về quê nhà Tịnh Liên.
Trước thời điểm Thẩm Nhan xuyên qua hai năm, Tần Lệ Dung từng đến thôn Tịnh Liên diệt trừ yêu quái vô tình gặp lại Tần San San. Niệm tình tỉ muội Tần Lệ Dung cùng nàng dùng một bữa cơm cuối cùng bị nàng hạ mê dược, thân thể bị xâm phạm, Tần Lệ Dung vì vậy cũng trở nên tuyệt tình không bao giờ muốn cùng Tần San San gặp lại nữa.
Mà Tần San San cố gắng tìm cách tu luyện chỉ mong được một lần đến được nơi của Tần Lệ Dung nói ra lời xin lỗi, đợi đến khi nàng có thể tu luyện được thì Tần Lệ Dung cũng đã được Thẩm Nhan chỉ định phi thăng.
- Thẩm Nhan, huynh là người mà ta từng tin tưởng nhất, nhưng mà tại sao...
Ngón tay Tần San San khẽ run, nàng nhắm mắt một cái rồi đưa ly trà sang cho Thẩm Nhan, chỉ là hắn còn chưa kịp nhận lấy thì ly trà đã bị hất đổ xuống đất. Tần San San chẳng lẽ đối với hắn ghi hận?
Nàng nhíu mày một cái.
- Ta đúng là không qua mắt được huynh, trà có độc cũng bị huynh phát hiện ra.
Này, hắn không có phát hiện ra được chứ, ly trà chẳng phải là do nàng hất đổ không muốn cho hắn uống hay sao?
- Ta khổ cực nhiều năm, dốc sức tu luyện chỉ để gặp lại Tần Lệ Dung một lần. Ngươi vì cái gì, vì cái gì để tỷ ấy cùng ngươi phi thăng! Ngươi, đi chết đi!
Tần San San vừa nói xong thì rút kiếm trên bàn đâm tới, Thẩm Nhan còn chưa kịp tránh thì nàng đã đứng khựng lại, tay không nhúc nhích.
- Ta khổ cực tu luyện bốn trăm năm cuối cùng cũng không động được vào một mảng da của ngươi! Có giỏi thì thả ta ra!
Thẩm Nhan nhếch khóe môi, hắn chưa có làm gì được chứ, hắn còn chưa kịp phản xạ thì làm sao mà khống chế nàng được chứ! Tần San San lại mắng sau đấy nâng tay còn lại lên thu một chưởng phong đánh tới, Thẩm Nhan vừa mới đưa tay lên đỡ thì nàng đã bị dội ngược lại, lưng đập vào cột đình ngã lăn xuống đất.
- Chuyện gì...
Thẩm Nhan lầm nhẩm trong miệng, hắn từ bao giờ có được khả năng nghịch thiên chưa cần ra tay mà kẻ địch đã tự lăn ra vậy, lẽ nào là kim thân hộ thể của hắn đã kích hoạt? Nhưng hắn có còn là nam chính nữa đâu a!
Tần San San máu miệng hộc ra, nàng bò dậy cười sặc sụa.
- Ha ha ha! Thẩm Nhan, ngươi đúng là càng lúc càng mạnh ta thật không đánh lại ngươi. Đời này của Tần San San ta chính là tin lầm ngươi, đem bí mật cả đời nói cho ngươi biết để cho ngươi cướp mất nữ nhân của ta!
....Hắn không có cướp nữ nhân cái gì được chứ, Tần San San này đang nổi điên cái gì đây? Hắn chỉ định Tần Lệ Dung phi thăng là mong ước của chính nàng ta, hơn nữa, Tần Lệ Dung từ lâu đã không còn để tâm đến Tần San San nữa rồi.
Tình cảm đúng là một thứ quá vi diệu, đem một nữ nhân hoạt bát đáng yêu như Tần San San biến thành như vậy, hô đánh hô gϊếŧ. Thẩm Nhan lại nghĩ, Thẩm Mộc Miên và Văn Minh Ngọc cũng là do tình cảm mù quáng của Nạp Lan Thanh Phong làm hại, dù y đã bị đày xuống dưới mười tám tầng địa ngục nhưng mà hắn vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
Nếu có một ngày gặp lại thì hắn cũng sẽ không ngần ngại mà đem kiếm đâm vào giữa ngực y.