Văn Minh Ngọc hết hôn rồi lại hôn, y không chút chần chừ mà cắи ʍút̼ hai cánh môi đã ẩn ẩn sưng của Thẩm Nhan. Nếu từ hai năm trước đã là Thẩm Nhan rồi thì lời hứa hẹn yêu thương cũng là hắn dành cho, mà người đồng ý cùng y thành thân cũng là hắn chứ không phải là Thẩm Bất Phàm.
Y đối với Thẩm Bất Phàm chính là vừa gặp đã yêu, dùng thời gian mà vun nén nhưng chỉ dám nhìn không dám động nhưng từ khi Thẩm Bất Phàm rơi từ trên Cao Sơn xuống y giống như được tiếp thêm dũng khí, tiến tới càng gần. Thì ra, đó chính là Thẩm Nhan chứ không còn là Thẩm Bất Phàm nữa, y nhận ra Thẩm Bất Phàm sau đó đã thay đổi, bám lấy y hơn, y cũng đặt biệt thích điều này. Mà sau khi được tin Thẩm Bất Phàm đã chết thì khoảng thời gian y hoài niệm nhất cũng là sau khi hắn rơi xuống Cao Sơn cho nên khi nhìn thấy Thẩm Nhan mới thấy thân thuộc như vậy. Lâu dần, sinh ra yêu thương. Y vẫn luôn tự trách chính mình đã thay lòng, hiện tại lại thấy thay lòng cũng không có gì không tốt, y cho dù yêu Thẩm Bất Phàm nhiều hơn nữa thì đối phương cũng sẽ không hồi đáp. Không chỉ như vậy...
Văn Minh Ngọc thở ra một hơi, người mà y từng yêu hiện tại lại cùng y giành giật một người, nghĩ thế nào cũng thấy thật khó mà nói rõ tâm tình.
- A..!
Tiếng rêи ɾỉ nhè nhẹ của Thẩm Nhan kéo y về với thực tại, y luồng tay vào trong áo hắn, cởi xuống lớp y phục vướng víu làm lộ ra mảng ngực trần trắng muốt. Thẩm Nhan là một tác giả truyện mạng, cả ngày chỉ ru rú trong nhà cho nên da dẻ lúc nào cũng thật trắng trẻo mịn màng làm cho Văn Minh Ngọc sờ vào thấy thật thích tay.
- Minh Ngọc..
- Hửm?
- Thích huynh!
- Ừ.
- Rất thích huynh!
Thẩm Nhan là lần đâu tiên bày tỏ tâm tư một cách mãnh liệt như vậy, Văn Minh Ngọc thấy vậy liền buông tha thân thể của hắn mà tìm lấy môi hắn hôn xuống, vừa hôn vừa cởi dây buột thắt lưng của hắn ra. Thẩm Nhan bị y sờ có chút nhột muốn trốn tránh lại càng bị túm lấy, Văn Minh Ngọc áp trên người hắn không một kẽ hở. Y nhìn thân thể xích͙ ɭõa chỉ còn lại mỗi tiết khố của hắn, người gầy nhỏ thon gọn, hai chân lại rất đẹp làm cho mũi của y một đợt nóng dâng lên muốn chảy ra máu, một lát nữa thôi hai chân thon nhỏ này sẽ quấn lấy y, không rời.
Văn Minh Ngọc cởi xuống y phục chính mình, vòm ngực rắn chắc dưới ánh nến càng thêm ảo diệu, làm cho Thẩm Nhan không nhịn được mà nuốt nước miếng một cái. Y nắm lấy tay hắn đưa xuống dưới tìm tòi nơi khố gian chính mình, đại điểu từ lúc nào đã cứng rắn đến độ muốn nổ tung, vừa cứng vừa nóng làm cho tay Thẩm Nhan run rẩy không dám động. Đây là lần thứ hai hắn đυ.ng vào thứ này của Văn Minh Ngọc, so với hai năm trước còn muốn cứng hơn, nóng hơn, cũng to hơn. Thẩm Nhan hai mắt híp lại không dám nhìn, mặt cũng đỏ lên.
- Thế nào, có phải so với hai năm trước còn tốt hơn có đúng không?
- Huynh nói gì?
- Ha..
Văn Minh Ngọc nhếch lên một nụ cười hạ lưu, ánh mắt tối lại, Thẩm Nhan trong chốc lát nhớ lại sự việc năm đó, chẳng lẽ nào...
- Huynh giả vờ ngủ!
- Ngốc nghếch..
- Huynh... hạ lưu! Vô sỉ!
Văn Minh Ngọc lại cười.
- Ta chưa bao giờ nói ta đã ngủ.
- Huynh..!
Thẩm Nhan đánh một cái lên ngực Văn Minh Ngọc, tiện thể hỏi luôn một chuyện mà hắn vẫn luôn canh cánh ở trong lòng.
- Đêm đó ở thôn Hồng Ký, ta có làm gì huynh hay không?
- Vậy Nhan nhi, ngươi nghĩ là đã xảy ra chuyện gì, hửm?
Văn Minh Ngọc giữ lấy cằm Thẩm Nhan, y nheo mắt nhìn hắn, nhớ lại đêm đó ở thôn Hồng Ký thì hắn đúng là đã làm cho y một bụng lửa không có chỗ phát tiết. Đã vậy còn tự mình đa tình cho là hắn đã "ăn" y rồi, còn muốn chịu trách nhiệm, còn không tự xem lại chính mình có bao nhiêu yếu thế đi.
- Văn Minh Ngọc, huynh lừa ta!
- Không lừa thì làm sao hôn được ngươi, làm sao đưa được ngươi lên giường đây hửm?
- Huynh... vô liêm sỉ! Ta không cùng huynh nữa!
Thẩm Nhan đẩy Văn Minh Ngọc ra muốn bỏ đi lại chợt nhận ra bản thân ngay cả một mảnh vải cũng không còn, tiết khố từ lúc nào cũng đã bị cởi ra mất. Hắn nhìn chằm chằm vật nam tính cứng rắn đang như có như không chạm vào bàn chân chính mình mà cảm giác giống như bị tê lại. Hắn không nên nhìn thứ đó của một nam nhân khác một cách thèm khát như vậy a a a!
- Nhan nhi, ngoan một chút ta liền bồi ngươi ăn no!
Văn Minh Ngọc không nói hai lời liền đẩy ngã hắn ra giường, lần này không giống vừa rồi, vừa uy lực lại giống như muốn dọa nạt, nếu hắn dám chạy y cũng sẽ không ngần ngại mà trói hắn lại luôn. Hắn giương mắt nhìn y, dung nhan lãnh đạm của y lúc này chỉ ngập tràn du͙© vọиɠ không thể miêu tả, một người như Văn Minh Ngọc lại sắp rơi vào tay hắn rồi, người này, tốt như vậy. Nếu đã bị hắn nắm lấy thì đời này hắn sẽ không buông ra nữa.