Tối đến Thẩm Bất Phàm ngủ lại nhà Lục đại nương, thôn dân ở đây không giàu có nhưng phòng cho khách thì vẫn có một cái, bởi vì vậy mà hắn phải ngủ chung phòng với Thẩm Mộc Miên. Y thì không ý kiến nhưng hắn lại thấy áp lực vô cùng. Nhỡ như nữa đêm y thấy không vui liền qua thụi cho hắn một cái thì hắn xong đời rồi.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Thẩm Mộc Miên cả đêm không có vào phòng, hắn loáng thoáng nghe được tiếng tập kiếm ở sau nhà. Đây mới thật sự là Thẩm Bất Phàm như trong nguyên tác, không ngừng cố gắng chưa bao giờ có thời gian rảnh rỗi, nếu rảnh thì sẽ đi cua gái. Nhưng hiện tại y lại ở trong thân xác chỉ mới mười lắm tuổi, cho dù có tán tỉnh ai cũng chưa chắc con gái nhà người ta sẽ động lòng. Cho dù động lòng cũng chưa chắc sẽ nguyện ý bên cạnh, Thẩm Mộc Miên vẫn còn quá nhỏ.
Thẩm Bất Phàm ở lại thôn Tịnh Liên cũng đã hơn mười ngày. Hắn lúc đầu còn không biết nên rải hạt giống như thế nào, còn không biết làm như thế nào để hai chân trần đi xuống ruộng đầy bùn hiện tại đã làm vô cùng thuần thục. San San bởi vì chuyện làm đồng mà xin nghỉ phép một thời gian không có đến tiệm cơm.
- Phàm ca ca, chỉ còn hôm nay nữa là xong rồi. Phải đến mấy ngày huynh mới lại đến lần nữa.
Thẩm Bất Phàm gật đầu đem khăn lau mồ hôi trên trán. Một thời gian nữa hắn còn phải đến để xem xét nơi nào lúa quá dày thì phải nhổ lên bớt mà cắm lại chỗ khác. Thời gian ở đây Lục đại nương đã đối xử với hắn rất tốt, San San cũng xem hắn giống như ca ca ruột mà đối xử làm hắn nhớ lại khoảng thời gian trước khi hắn xuyên không. Hắn khi còn là Thẩm Nhan, cũng là một gia đình như vậy.
Hắn không có cha, từ khi hắn còn đang thành hình thì cha hắn đã bỏ rơi mẹ hắn rồi. Năm hắn được năm tuổi thì mẹ hắn lấy chồng, sinh được hai đứa con gái, một đứa con trai. Cha dượng đối xử với hắn rất tốt, so với mẹ hắn còn muốn tốt hơn mà những đứa con của ông cũng đặc biệt yêu thích hắn nhưng mà đến năm hắn mười ba tuổi thì ông gặp phải tai nạn mà qua đời. Hắn đã vô cùng đau lòng, mẹ hắn cũng đau lòng, ba đứa em của hắn đã khóc rất nhiều ngày. Hắn đã luôn nghĩ liệu khi hắn chết đi có phải họ cũng sẽ đau lòng như vậy không, càng nghĩ càng thấy khó thở.
- Một lát nữa xong việc, ta đưa ca ca đến một nơi. Là nơi đặc biệt nhất của thôn Tịnh Liên.
- Nơi nào?
- Một lát huynh sẽ biết!
San San nháy mắt cười, Thẩm Bất Phàm chỉ gật đầu một cái rồi hướng Thẩm Mộc Miên ở góc bên kia đồng ruộng.
- Miên Miên, đi chung hay không?
Thẩm Mộc Miên không thèm ngước mặt nhìn hắn chỉ hừ một tiếng. Thẩm Bất Phàm chỉ là hỏi cho có lệ cũng không có mong y đi theo, mỗi ngày nhìn thấy mặt y đã làm hắn áp lực lắm rồi.
Khi Thẩm Mộc Miên xong việc thì ánh hoàng hôn màu đỏ cũng đã bắt đầu buông xuống, hắn đến rạch nước rửa sơ tay chân để chuẩn bị về lại Cao Sơn thì San San lại tới. Hắn liền hỏi.
- Bây giờ đi luôn sao?
San San gật đầu, nàng lại rất không sợ chết nắm lấy tay áo Thẩm Mộc Miên.
- Ngươi cùng đi đi, đảm bảo sẽ thích!
Thẩm Mộc Miên dùng dằng giật tay lại thì San San lại nắm lấy kéo y đi luôn. Nơi nàng dẫn Thẩm Bất Phàm và Thẩm Mộc Miên đi tới là một con sông lớn mọc đầy hoa sen đang nở rộ, màu hồng hồng tím tím, hoa sen trắng xen kẻ vào vô cùng đẹp mắt, còn có những đài sen đã có hạt bên trong. Thẩm Bất Phàm nhìn đến ngẩn người.
- Tiểu Phàm ca ca, nơi này là nơi ta thích nhất, cũng muốn huynh được nhìn thấy. Thế nào, có đẹp hay không?
- Ừ, rất đẹp.
- Những lúc ta buồn đều tới nơi này. Lúc trước ta cũng đã từng rất hi vọng được đến các môn phái để tu luyện nhưng mà thiên phú không có, thật đáng tiếc, nếu không thì ta đã có đủ dũng khí...
San San lại thở dài, nàng cúi xuống ngắt lấy ba hoa sen vẫn còn cây dài đặt lên trên tay Thẩm Bất Phàm.
- Huynh trở về, đem những hoa sen này đưa tận tay Lệ Dung sư tỷ có được không? Đừng nói là ta nhờ huynh.
- Muội quen biết Tần Lệ Dung sao?
San San khẽ vén sợi tóc lên vành tai, nàng chỉ cười thật nhẹ rồi nhìn về phía mặt trời đã khuất phía sau núi, một chút ráng hồng màu đỏ rọi trên khuôn mặt đã hơi ửng hồng của nàng.
- Có quen.
- Ừ.
Thẩm Bất Phàm gật đầu nhận lấy hoa sen, chuyện của nữ nhi hắn không tiện hỏi, có lẽ là San San ngưỡng mộ Tần Lệ Dung muốn tặng hoa cho nàng lại sợ vì thân phận thấp kém sợ nàng không nhận hoa cho nên mới không muốn nói là chính mình tặng.
- Kì thật mỗi lần gửi ủy thác ta đều mong Lệ Dung sư tỷ sẽ đến. Nhưng mà, tỷ ấy trong suốt hai năm qua chưa từng đến thôn của ta thêm một lần nào nữa.
Một giọt nước mắt lăn trên gò má San San. Nàng ngậm ngùi khóc, Thẩm Bất Phàm lại không biết bằng cách nào để dỗ.
- Người không đến thì tự đi tìm.
Thẩm Mộc Miên vẫn luôn nằm ngửa nhìn trời lúc này đột nhiên lại nói chuyện làm cho Thẩm Bất Phàm sợ hết hồn. Hắn trong lúc mải nói chuyện với San San đã quên mất là y vẫn còn ở đây.
- Người không muốn gặp, tìm cũng vô ích.
San San lau nước mắt trên mặt, nàng chỉ cười gượng một cái rồi quay người đi.
- Tiểu Phàm ca ca, huynh về đi. Trời đã sắp tối rồi.
- Ừ.