Thẩm Bất Phàm dùng hết sức bình sinh nuốt vào cộng mì cuối cùng rồi kéo Trang Thu Vũ đi nơi khác. Hắn không phải sợ Văn Minh Ngọc, nhưng mà nhìn thấy mặt của y hắn rất là chột dạ. Là một người trai thẳng nào sau khi thủ da^ʍ cho nam nhân khác xong cũng sẽ chột dạ được chứ, hắn không muốn làm một phường thổ phỉ ở sau lưng Văn Minh Ngọc làm loại chuyện mà y không biết. Không biết thì không biết, hắn cũng không có muốn y biết tối qua hắn đã làm gì đâu.
- Tiểu Phàm, đệ không cần phải sợ hắn, ta đối phó được.
- Không phải.
Mà cũng không cần thiết. Trang Thu Vũ ở trong sách là huynh đệ tình thâm với Thẩm Bất Phàm, sau này còn hợp sức với hắn chống lại Văn Minh Ngọc. Nhưng khi hắn chưa luyện thành võ công đệ nhất thì Văn Minh Ngọc đã thuận lợi tiến nhập ma giáo, hành hắn thì không nói, còn gϊếŧ chết Trang Thu Vũ. Hắn tuy rằng viết Trang Thu Vũ chỉ là nhân vật chết thay của Thẩm Bất Phàm nhưng hiện tại gặp y lại có chút không nỡ, dù sao cũng là đứa con trai hắn mang nặng đẻ đau sinh ra (?).. Không phải, là vắt óc suy nghĩ mới nặn ra được một hình tượng tốt đến không thể tốt hơn như y.
Nếu nói Thẩm Bất Phàm là người tâm tính lương thiện, thấy người gặp nạn chắc chắn ra tay cứu giúp nhưng bản chất cũng có chút giảo hoạt còn Trang Thu Vũ thì không chỉ tính tình tốt mà còn ngây thơ nữa, là một "bạch liên bông" vật hi sinh đáng thương nhất.
- Chỉ là tính tình Văn Minh Ngọc không được tốt, chúng ta tốt nhất nên tránh đối đầu với hắn.
Cho dù Thẩm Bất Phàm hắn là nhân vật chính nhưng mà chưa mở ra được giá trị bàn tay vàng thì hắn cũng chỉ là kẻ vô dụng thôi được chứ? Hắn không muốn võ công còn chưa học xong thì đã bị Văn Minh Ngọc một chưởng đánh chết đâu!
- Ừ, đệ nói thế ta cũng không so đo.
- Vậy giờ chúng ta đi đâu đây?
- Đến sự vụ phòng xem có nhiệm vụ gì hay không. Nếu không có thì ta đến giúp đệ sửa lại giường.
- A..
Thẩm Bất Phàm hoàn toàn không nghĩ tới còn phải làm nhiệm vụ, nhiệm vụ là gì chứ? Trong truyện hắn không có viết như vậy, cho nên bây giờ hoàn toàn mờ mịt đi theo dẫn dắt của Trang Thu Vũ.
Sự vụ phòng lúc này có hơn mười đệ tử đang đứng chờ, hắn vừa mới xuyên qua nên ai cũng không biết là ai. Ở giữa phòng có một nam nhân trung niên đang ngồi, y nhận lấy xấp thư trên bàn rồi mở từng cái ra xem.
- Tra lão gia ở thôn Thủy Tích làm nhà, thiếu nhân lực đến đây mượn người. Khúc Xuyên, Thanh Lan, hai ngươi đến giúp đi.
- Có vài hộ gia đình ở thôn Điền Quang đang gặt lúa, sức người có hạn, Lục Tốn, Lục Sản, Bùi Kính các ngươi đến.
- Heo nhà Từ phu nhân khó sinh, Chu Hiểu Hạ ngươi đến, xong việc đến thôn Điền Quang gặt lúa.
- Mèo nhà Lý lão gia ở thôn Thủy Tích leo lên nón nhà không xuống được, Bùi Lân ngươi đến, xong việc sang chỗ Tra lão gia phụ giúp.
- ...
- ....
Thẩm Bất Phàm có chút cười không nổi, heo khó sinh cũng nhờ, mèo không xuống được nóc nhà cũng nhờ, mẹ nó a! Hắn còn chưa kịp hỏi hắn sẽ nhận nhiệm vụ gì thì Văn Minh Ngọc và Lý Tư Mẫn cũng tới, còn có Tần Lệ Dung.
- Aiz, Minh Ngọc, Tư Mẫn hai ngươi đến đây.
Người ngồi giữa phòng cho gọi, Văn Minh Ngọc và Lý Tư Mẫn liền đến, khi đi ngang qua hắn Lý Tư Mẫn còn to nhỏ một câu làm Văn Minh Ngọc trợn trừng mắt.
- Tối qua Minh Ngọc sư huynh có khó dễ gì huynh hay không?
Thẩm Bất Phàm lắc đầu, đừng có ai cũng hỏi Văn Minh Ngọc có làm gì hắn hay không có được không a, chính hắn mới là người đã làm gì đó được chứ! Hắn có chút đáng thương thay Văn Minh Ngọc, ai bảo y thường ngày làm chuyện ác cho nên ai cũng nghĩ chỉ có y làm gì hắn, làm gì có chuyện hắn làm gì y được chứ! Đúng là sai lầm to lớn mà!
- Bàng quản sự, có chuyện gì sao?
Vị Bàng quản sự nó đưa ra một phong thư cho Văn Minh Ngọc, hắn liền tò mò tiến lên xem, Trang Thu Vũ cũng theo sau.
Là thôn Tứ Trùng có yêu nữ quấy nhiễu, ban đêm biến thành bộ dạng thiếu nữ xinh đẹp, nàng đi trên đường nhìn thấy người liền giả bộ là người lạc đường để người nọ đưa về. Nhưng mà đường về thì đã bị yêu thuật của nàng làm cho rối loạn, cuối cùng bị đưa lên núi sâu. Yêu nữ này không hại người nhưng người bị nàng ta đưa lên núi thì tư trang mất hết, tiền bạc cũng không còn, nếu là nam nhân thì sẽ bị nàng mê hoặc hút tinh khí sau khi trở về liền mê mê sảng sảng còn thường xuyên động dục. Mà nam nhân này động dục thì nữ nhân chắc chắn không chịu nổi, bởi vì hành vi của người này hết sức cuồng dã, giống như là mất hết lý trí. Nói chung là rất thảm, Thẩm Bất Phàm bất giác liếc mắt nhìn Văn Minh Ngọc bên cạnh.
Văn Minh Ngọc vóc người cao ráo, sức khỏe lại tốt, trong truyện hắn viết y luôn yêu thích Lý Tư Mẫn nhưng cũng có không ít lần cùng nhiều loại nữ nhân giao hảo, mà nữ nhân nào từng ngủ qua với y đều không quên được tư vị tìиɧ ɖu͙© đó. Nếu y mà bị yêu nữ mê hoặc, sau này mỗi lần y động dục thì có xé nữ nhân ra làm hai nữa hay không, hắn vẫn nhớ rõ thứ kia của y có bao nhiêu to lớn!
Mà Văn Minh Ngọc dường như cảm nhận được cái nhìn nóng rực của hắn liền quay mặt lại, mắt nhìn vào mắt, Thẩm Bất Phàm vội vàng rụt cổ lại.
- Ta... ta cũng đi!
- Ngươi đi làm gì?
Văn Minh Ngọc trợn trừng mắt. Người này đừng có lúc nào cũng trợn mắt có được không, không thấy mỏi sao hả? Thật ra hắn cũng có muốn đi đâu, là hệ thống vừa mới giao nhiệm vụ a!
"Hệ thống giao nhiệm vụ: Đến thôn Tứ Trùng cùng Văn Minh Ngọc hợp sức tiêu diệt yêu nữ.
Thưởng 100 điểm giá trị nghịch thiên, giảm 500 giá trị đi tìm chết.
Phạt: Bị Văn Minh Ngọc nổi giận = 5000 điểm giá trị đi tìm chết."
Hình phạt này so với việc bị truyền tống trở về thế giới thực còn muốn khốc liệt hơn a, Văn Minh Ngọc không phải giỡn chơi được đâu.
- Đông người dễ đánh.
Thẩm Bất Phàm hùng hồn đưa ra lý do hết sức thuyết phục nhưng mà Văn Minh Ngọc đã ngay lập tức trợn mắt, lại trợn nữa là sao nha!
- Nhìn bộ dạng hiện giờ của ngươi đi, đừng có vướng tay vướng chân ta.
Thẩm Bất Phàm cũng biết là hắn đang bị thương nhưng mà hắn không thể không đi.
- Ta nhất định phải đi, cũng không cần huynh bảo vệ. Huynh dựa vào cái gì mà không để ta đi!
"Giá trị đi tìm chết: 7000."
Mẹ nó a! Một câu nói đáng giá hai nghìn điểm giá trị đi tìm chết, có còn thiên lý hay không đây?
- Được rồi, tiểu Phàm muốn đi thì cứ để đệ ấy đi. Ta sẽ bảo vệ đệ ấy, ngươi cứ làm công việc của ngươi.
Trang Thu Vũ luôn im lặng lúc này lên tiếng, Lý Tư Mẫn cũng vội nói theo.
- Đúng đó, muội sẽ bảo vệ tiểu Phàm, Minh Ngọc huynh không cần phải lo lắng.
Văn Minh Ngọc một lời cũng không nói nhận lấy phong thư rồi rời đi.
"Giá trị đi tìm chết: 10000."
.......??!!!! Minh Ngọc ca ca, thần thánh của ta! Ngươi sao lại dễ nổi giận như vậy hả? Còn sợ người khác tranh công của ngươi sao?
- Minh Ngọc sư huynh, diệt yêu nữ thì phần công là của huynh ta sẽ không tranh giành. Huynh không cần nổi giận với ta.
Thẩm Bất Phàm đi phía sau, vừa đi vừa nói lại không để ý thấy hai tay Văn Minh Ngọc đang siết chặt lại.
- Ngươi căn bản không hiểu.
Hắn cái gì không hiểu, tính tình Văn Minh Ngọc xấu xa như vậy, rõ ràng là sợ người khác tranh công, làm giảm đi danh tiếng đại sư huynh Cao Sơn phái.
Lúc bốn người bọn họ đến thôn Từ Trùng thì trời vừa mới chập tối, còn một lúc lâu mới đến nữa đêm vì vậy liền đi thuê phòng trọ.
Văn Minh Ngọc vô cùng hào phóng để một nén bạc lên quầy tiếp tân.
- Cho ba phòng.
Tiểu nhị vội vàng nhận lấy nén bạc như sợ Văn Minh Ngọc sẽ đổi ý.
- Sao lại ba phòng?
Trang Thu Vũ thắc mắc đúng điều mà Thẩm Bất Phàm hắn cũng khó hiểu.
- Ta và Thẩm Bất Phàm một phòng, ngươi và sư muội mỗi người một phòng.
....??!!!! Văn Minh Ngọc muốn chỉnh hắn cũng không cần lộ liễu như vậy đi! Đúng là ức hϊếp người quá đáng.
- Ta ở phòng Thu Vũ huynh.
- Ngươi..
- Ta phải ở phòng Thu Vũ huynh!
Thẩm Bất Phàm vô cùng quả quyết, hắn thà chống đối cũng không muốn ở chung phòng với Văn Minh Ngọc, một phần sợ y đánh, một phần cũng không muốn lại nhớ đến chuyện tối qua.
Văn Minh Ngọc mặt mũi xám xịt, lấy ra một nén bạc đập lên bàn.
- Bốn phòng.
- Ba phòng!
Thẩm Bất Phàm lại chống đối, Văn Minh Ngọc rõ ràng là muốn hắn ở riêng để tối đến có thể lén sang đánh úp hắn có đúng không? Chuyện như vậy hắn đã nhìn thấu rồi được chứ!
- Ta nói bốn phòng.
- Tiểu Phàm ở chung với ta có gì không tốt, còn tốt hơn ở chung với hạng tiểu nhân như ngươi.
- Trang Thu Vũ, ngươi chán sống có đúng không?
Văn Minh Ngọc rút kiếm hướng Trang Thu Vũ mà đánh, Trang Thu Vũ cũng lấy kiếm chặn lại, nhà trọ loạn thành một đoàn, khách đang ăn uống cũng không dám ngồi nữa vội vã tránh đi.
- Đừng đánh nữa.
Thẩm Bất Phàm muốn lao lên chặn lại nhưng đường kiếm quá hăng chỉ có thể tiến rồi lại lùi, mãi cho đến khi hai người song chưởng bật ra xa hắn mới chạy lên chặn ngang.
- Trang Thu Vũ, chết đi!
- Người chết là người mới đúng!
Nhưng mà không may là cả hai đều đang thu chưởng đánh tới, hắn tránh không kịp miệng hộc ra một ngụm máu.
Thẩm Bất Phàm quỳ một chân trên sàn, mắt hoa lại, hắn đúng là xui xẻo mà. Vừa xuyên qua đã bị thương hai lần, là nhân vật chính cái gì chứ, ngăn cản hai kẻ đánh nhau còn không được. Hắn tốt nhất nên đổi tên thì hơn.
Thẩm vô cùng Bất vô dụng Phàm chính thức ngất.