Chương 9: Điên à

Sau khi 2 người đi vừa trò chuyện xong thì Vũ Thi cùng phụ thân của nàng quay về, còn hắn thì quay về viện tiếp tu luyện thứ hiện tại hắn cần là thực lực nếu không có thực lực thì chỉ có thể sống thấp hèn dưới chân người khác mà thôi.

Cho nên hắn muốn trong khoảng thời gian này lập tức tăng cường thực lực của bản thân lên.

Để tiết kiệm thời gian hắn sử dụng số bạc còn lại mua được 2 loại đan dược.

[Tốc Nguyên Đan] thì có tác dụng hấp thu linh khí nhanh thứ này có thể giúp hắn trong khoảng thời gian ngắn tăng cường thực lực còn về [ Tẩy Tủy Đan] thứ này do hắn luyện [Hỗn Độn Ngự Long Quyết] chú trọng cơ thể nên phải cải thiện thể chất của bản thân.

Suy nghỉ xong Lăng Thiên liền ngồi xuống và lập tức nuốt 2 viên đan dược vào rồi vận chuyển công pháp bắt đầu tu luyện.

Dưới sự hỗ trợ của 2 loại đan dược linh khí liên tục tràn vào cơ thể cậu và tạp chất liên tục tràn ra khiến da thịt hắn bắt đầu thay đổi.

Tinh!! Chúc mừng bạn thăng cấp lv 3( Đấu sĩ tam tầng)

Phù...

Lăng Thiên thở ra ngụm trọc khí và mở mắt ra hắn cảm nhận được da thịt của bản thân bắt đầu trắng hơn trước đây là hiệu quả của [ Tẩy Tủy Đan].

Hẳn đứng lên đi ra ngoài sân thử vận dụng lực lượng đấu sĩ tam tầng vào cục đá.

Viên đá lập tức vỡ ra khiến cho cậu khá là hài lòng.

Thử nghiệm xong hắn cảm thấy người mình khá hôi nên đi tắm rửa rồi còn chờ gái đến nhà để lấy công pháp nữa.

Lăng Thiên thì thầm:

- Vợ tương lai thì phải chiếu cố với tăng thêm cảm tình mới được.

Tắm rửa thay đồ xong Lăng Thiên ngồi bên ngoài tiểu viên mò mẫn một số thứ trong hệ thống.

Hắn ngồi xem từng thứ trong cửa hàng để xem có thứ gì để sau này mua còn hiện tại thì cậu thật sự chẳng còn tí bạc nào.

Hắn tìm được một số thứ hữu dụng như

Sau khi hắn rời khỏi hệ thống thì có một thiếu nữ mặc một bộ đò màu xanh nhạt gọi tên hắn.

Thiếu nữ đó là Vũ Thi chứ ai nàng ta là tiểu thư của Vũ gia còn là vị hôn thuê của hắn nên vào được tiểu viện của hắn không có gì khó khắn.

Đi bên cạnh nàng cũng có một thiếu nữ, nhìn cách ăn mặc thì hắn biết đó là một thị nữ nên cũng không quan tâm lắm.

Lăng Thiên rót trà và nói:

- Tới rồi sao, Mời ngồi tự nhiên như nhà mình.

Nàng ta cũng không khách khí ngồi xuống lấy ly trà uống một ngụm.

- Công pháp ngươi mượn được chưa?

Lăng Thiên nghe vậy giả bộ không vui:

- Ngươi tới đây chỉ vì công pháp thôi sao?

Nghe hắn hỏi nàng biết mình hơi thất lễ nên lập tức xin lỗi:

- À xin lỗi, tại ta kích động quá.

- Thiên ca chắc không để ý muội việc nhỏ nhặt này chứ.

-

Lăng Thiên nghe hai từ "Thiên ca" thì vẻ mặt không được tự nhiên có chút không quen.

- Không sao, ta chỉ đùa tí thôi.

Nói xong hắn lẫy một khối ngọc giản màu lục nhàn nhạt và chỉ dẫn cho nàng.

- Nàng nhỏ một máu vào trong đó.

Vũ Thi sau khi nghe xong thì biến sắc, Lăng Thiên thấy sắc mặt của nàng ta nên lập trở nên nghiêm trọng hỏi:

- Sao vậy, có vấn đề sao??

Nàng thấy khuôn mặt hắn trở nên nghiêm trọng lập tức nói:

- Không phải, Ngọc giản không vấn đề mà là ta không dám cắt ngón tay để nhỏ máu.

Lăng Thiên sau khi nghe nàng ta nói thì cũng lập tức toát cả mồ hôi, tại sao hắn lại không nhân ra vấn đề.

Từ kiếp trước đến kiếp này hắn chỉ vô tình chảy máu chứ chưa từng tự cắt da thịt của thân.

Vũ Thi thấy hắn nhận ra vấn đề lập tức đề nghị:

- Thiên ca, hay là huynh giúp muội cặt ngón tay nhỏ máu đi.

Lăng Thiên nghe đề nghị của nàng lập tức toát mồ hôi nhiều hơn trước.

Điên à, bảo ta cắt ngón tay của nàng ta. Nghĩ đến thôi mà đã hoảng như lần đầu gϊếŧ người ấy.

Hắn lập tức nói:

- Không có biện pháp khác à??

Thấy Lăng Thiên hỏi nàng cũng hoang mang trả lời:

- Hình như là không.

Lăng Thiên hít sâu một hơi để lấy cam đảm nói:

- Được rồi, nàng đợi ta đi lấy dao.

Lấy dao cặt ngón tay hắn còn dám chứ nếu cắn ngón tay người ta thì hắn không có cái gan đó.

Bây giờ hắn suy nghĩ không biết trong tiểu thuyết người ta tự cắn ngón tay, cắn lưỡi cảm giác như thế nào.

Sau khi lấy dao xong hắn ngồi xuống và hỏi Vũ Thi:

- Nàng chuẩn bị xong chưa??

Nàng ta gật đầu hoảng sợ nói:

- Rồi, Huynh cắt nhỏ thôi nha.

Lăng Thiên gật đầu tỏ vẻ đã biết, hắn lập tức cắt một lớp nhỏ trên ngón tay và nàng ta la lên nhưng cũng đành chịu thôi.

Một giọt máu từ tay rơi xuống ngọc giản, ngọc giản lộ ra ánh sáng nhàn nhạt và rơi vào mi tâm của Vũ Thi.