Ninh Uyên ngồi dựa lưng vào cửa mà khóc một lúc,sau đó lại nghe tiếng của Bông Bông gọi ngoài cửa.
Cô đứng dậy mở cửa liền thấy Bông Bông ngậm lấy điện thoại của mình,ánh mắt màu tím than xinh đẹp đang nhìn cô với vẻ lo lắng.
Ninh Uyên ôm lấy Bông Bông,đóng cửa đi vào phòng rồi sau đó lớn tiếng mà khóc,không muốn kìm nén nữa.
Vũ Quân Ly bị nước mắt của Ninh Uyên thấm ướt bộ một góc trên bộ lông của mình,hoàn toàn không cử động,im lặng cứ để mặc Ninh Uyên chôn đầu trong đống lông mình mà khóc.
Rốt cuộc thì đứa nhỏ này đã chịu bao nhiêu uất ức,hắn thật không dám tưởng tượng.
Hắn từ nhỏ vốn sống trong nhung lụa,ngậm thìa vàng lớn lên,muốn gì thì có thứ đó.Có được gia gia,phụ thân,mẫu thân cùng ca ca,tỷ tỷ sủng ái,các thúc thúc,bá bá,bà cô đều đem hắn sủng tận trời,chưa bao giờ phải trải qua chuyện bị người thân ruồng bỏ cả,hắn cũng không dám tưởng vì biết nó có lẽ sẽ rất đau đi.
Hắn vì tinh thần lực 3S bẩm sinh,luôn được phủng trên trời,được xem là thiên tài mà bị mọi người xung quanh tung hô.
Làm một thượng tướng trẻ tuổi nhất trong lịch sử đế quốc,đây là điều khiến hắn kiêu ngạo vì từ khi sinh ra đã có con đường bằng phẳng.
Khi còn nhỏ thì không sợ trời không sợ đất,làm một hùng hài tử đòi tạc đế đô tinh nhiều lần cũng không kẻ dám mắng chửi một câu,tất cả người nhà chỉ có vô hạn bao che cho hắn.
Lúc này đây,hắn mới biết được,hắn đã may mắn rất rất rất nhiều so với đứa nhỏ trước mặt này.
Ngay cả chút tình thương,hơi ấm gia đình cũng không có,cái gì cũng không có trừ một người một thú kì lạ hắn vừa thấy kia đi.
Lần đầu tiên trong đời,Vũ Quân Ly hắn muốn bảo vệ một người trừ người thân gia đình của mình.
Hắn muốn bảo vệ đứa nhỏ này,cho đứa nhỏ này một cuộc sống tốt nhất có thể,muốn nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của cô bé mà không phải những giọt nước mắt chua xót kia.
Hắn xem ra phải nhanh chóng khôi phục sức mạnh,tìm cách trở về cơ thể của mình hoặc ít nhất liên lạc được với gia tộc của mình mới được.
Ninh Uyên bởi vì vấn đề cơ thể còn quá nhỏ,cũng không phải là rất khoẻ mạnh,đợi khóc xong cũng ngủ thϊếp,tay ôm chặt lấy Vũ Quân Ly mà ngủ.
Đợi tỉnh lại cũng đã là giữa trưa,Ninh Uyên dụi dụi đôi mắt đã khóc sưng đỏ mà đi rửa mặt,làm bữa trưa rồi gọi ông Yamamoto cùng Kurama ra ăn cùng,tất nhiên là Vũ Quân Ly cũng có phần.
Ông Yamamoto vừa thấy đôi mắt sưng đỏ vì khóc của Ninh Uyên mà cảm thấy tự trách,không biết nói gì mà trầm mặc ngồi ăn cơm.
Sau khi ăn cơm,Ninh Uyên lại lôi kéo ông Yamamoto ra cửa,tiếp tục lần cuối cùng mua sắm.Kurama thì nhàm chán trở về không gian mà đi đem lũ động vật xử lý bớt,Vũ Quân Ly thì bị nhét vào ba lô của Ninh Uyên rồi ra cửa.
Ninh Uyên cùng ông Yamamoto lắc lư đi trong trung tâm mua sắm,mua thêm một xe đồ dùng hằng ngày,gia vị các loại cùng thực phẩm có hạn bảo quản lâu,tìm chỗ không người thu vào không gian rồi mới bắt đầu đi ra chợ ăn vặt mà mua một loạt đồ ăn Ninh Uyên yêu thích,tích trữ dần trong không gian.
Cô cũng ghé qua tiệm bán hạt giống mà mua vài bao,lại đi vài quán ăn đặt mua về hơn 20 phần ăn.Sau này mỗi ngày đều đối mặt với nguy hiểm,ai biết được sẽ khi nào có thể ăn một bữa cơm đàng hoàng đâu,huống chi bản thân Ninh Uyên còn là đứa nhỏ 8 tuổi,cần thức ăn để hỗ trợ cho sự phát triển sau này.
Ngay cả các tinh linh đều cũng có đói bụng a,hệ thống có nói qua,tinh linh sẽ không chết nhưng sẽ đói bụng,nếu không ăn thì thực lực cũng sẽ giảm sút rất nhiều.Đó là lý do cô phải cố gắng tích trữ thức ăn thực nhiều,sau này ai biết sẽ còn có bao nhiêu tinh linh bị gọi ra a.
Bởi vì trong đầu có bản đồ về mọi phương diện của cả nước,Ninh Uyên hoàn toàn dễ dàng tìm được cửa tiệm mình cần hay công ty vật tư trong thành phố,không sợ bị lạc đường.Có thể coi,Ninh Uyên bây giờ chính xác là bản đồ điện tử di động rồi.
Vũ Quân Ly một bên nhìn ra toàn cảnh trên đường,một bên lại tò mò vì sao Ninh Uyên lại mua nhiều đồ như vậy,cứ y như đang đang tích trữ vật tư để chạy nạn vậy.(T/g:Đoán mò mà đoán đúng luôn rồi.)
Cả ngày lắc lư ngoài đường,đồ ăn cũng là giải quyết ở bên ngoài,Kurama thì được Ninh Uyên mua cho mấy cái đùi gà đưa vào không gian để xử lý trong đó.Còn Vũ Quân Ly vì vẻ ngoài kỳ lạ của mình,thảm thương nằm trong ba lô gặm bánh snack,có lúc Ninh Uyên lại lựa lúc không người đút cho hắn vài miếng bò bít tết.
Đợi trở về nhà cũng là rạng sáng 2 giờ,bởi vì Ninh Uyên muốn đi chợ đêm càn quét mua thêm một đống đồ ăn nữa mới chịu lăn về nhà ngủ.Vẫn là ông Yamamoto bế trở về,ngủ thẳng cẳng không hay biết gì.
Sáng hôm sau,Ninh Uyên cùng Vũ Quân Ly bị tiếng thét cùng tiếng dã thú rống làm cho bừng tỉnh.
Ninh Uyên nhanh chóng bật người dậy,chạy ra cửa sổ bắc ghế nhìn xuống,vừa thấy cảnh tượng máu me bên dưới,nhịn không được mà tái mặt run rẩy té ngã xuống đất,may mà có Vũ Quân Ly nhanh chân lấy thân làm đệm khiến cô không có bị ngã sấp,đập đầu xuống sàn nhà.
Ninh Uyên run rẩy ôm chầm lấy Vũ Quân Ly,cố gắng lấy lại bình tĩnh một chút rồi vèo một cái chạy ra ngoài phòng ngủ,đi đem cửa bảo hộ cũng kéo lại khoá kĩ,cửa sổ gì đó cũng đem rèm kéo lên.
Vũ Quân Ly nhíu mày khó hiểu nhìn bóng dáng chạy trối chết của đứa nhỏ kia,lấy đà nhảy lên trên bệ cửa sổ mà nhìn xuống bên dưới.
Đôi mắt màu tím than của hắn lúc này khẽ co rụt lại,này đó hình như là biến dị thú đúng không,hắn nhìn ra được đó là hình thái biến dị thú mới bị biến dị ban đầu,cực kì hung tàn cùng khát máu,không có lí trí chỉ có gϊếŧ chóc.
Đây rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì,vì sao đột nhiên đám thú kia lại bị biến dị.Ngày hôm qua,không phải còn rất bình thường sao?
Ninh Uyên lúc này đã chạy về phòng,ông Yamamoto cùng Kurama cũng đều bị gọi ra,đi theo sau cô.
Cô chạy tới ôm lấy Vũ Quân Ly ra khỏi cửa số,đem cửa sổ đóng kĩ,sau đó chui trở lại trong chăn mà run rẩy,nước mắt cũng chảy ra rồi.
Ông Yamamoto yên tĩnh đứng trước cửa sổ cùng Kurama,ánh mắt chăm chú nhìn xuống tràn cảnh máu me bên dưới.
Ông vốn đã quen với sinh tử,dù bên dưới nhìn đẫm máu nhưng cũng không khiến ông nhíu mày.
Kurama vốn dĩ là vĩ thú tàn nhẫn,gϊếŧ nhân loại gì đó đều làm qua,chẳng có tí cảm giác gì về chuyện này.
Bất quá Ninh Uyên thì hoàn toàn khác,kiếp trước cô là người bình thường,là một trạch nữ cũng mắc bệnh trầm cảm không tiếp xúc nhiều với xã hội chứ đừng nói gì cảnh máu me này,không khóc thét lên đã là có cố gắng rồi.
Vũ Quân Ly dùng móng vuốt nhỏ của mình mà vỗ vỗ đầu Ninh Uyên,coi như an ủi cô đi.
Kurama lúc này cũng nhảy tới trên giường Ninh Uyên,ngồi đó nhìn thân hình đang run rẩy của cô.
"Nhóc con,đó chỉ mới là đám thú biến dị cỏn con mà đã bị doạ như thế,sau này lũ alien hay quái vật dị hình từ ngoài vũ trụ tới thì sẽ như thế nào hả?"Kurama vốn dĩ là loại hình kiêu ngạo,không biết an ủi ai,nó chỉ có thể nói sự thật mà thôi.
"Kurama,ngươi cũng đừng quá khắc khe,Uyên Uyên chỉ là đứa nhỏ 8 tuổi.Sợ là điều hiển nhiên,từ từ sẽ quen dần,con bé cần thời gian thích ứng."Ông Yamamoto không cho là đúng,nói.
"Hừ,bỏ đi,lão tử đói bụng lắm rồi,nhóc con,đi nấu bữa sáng đi."Kurama hừ hừ,đưa móng vuốt gãi gãi mặt,nói.
"Ân."Ninh Uyên lúc này cũng đã bình tĩnh đôi chút,lảo đảo ra khỏi phòng,vào bếp làm đồ ăn,không dám nghĩ tới cảnh tượng vừa thấy nữa.
Hôm nay cả đám cùng ăn chay đi,cô nuốt không trôi thịt.