Chương 215: Bên trên là hoàng thượng (16)

Cẩm Lý lưu loát đánh vào mông ngựa, để nó đi về phía ngược lại với bọn họ.

Lấy dấu chân ngựa làm vật đánh lạc hướng, Cẩm Lý cẩn thận để lại ám hiệu cho đám ám vệ của mình, kéo Ngôn Tu đi tiếp.

Hai người bọn họ, sóng vai đi có chút lâu. Ánh sáng mặt trời chiếu sau tán cây có thêm vài phần ảm đạm phần ảm đạm đi.

" Chúng ta phải tìm chỗ tránh mưa đã." Cẩm Lý quả quyết.

Mặc dù bầu trời vẫn chưa hề có dấu hiệu là sẽ mưa.

Đùa gì chứ, con mụ tác giả kia không nhân cơ hội này làm một trận mưa, trẫm sẽ không ăn bánh khoai một tháng.

" Được." Ngôn Tu nửa đỡ lấy Cẩm Lý, nhìn bộ dạng của anh, đáy lòng y không hiểu sao tựa như bị dao cứa đến phát đau.

Hai người bọn họ đi lòng vòng, lại không thể tìm thấy hang động hay hốc đá nào.

Ở trong rừng, làm gì có thể tùy tiện tìm được hang động chứ!! Muốn có đá cũng phải leo núi a!!

Cẩm Lý trầm mặc trong một giây, quyết định tìm một gốc vây thật to, dùng kiếm bắt đầu khoét nó ra.

Ngôn Tu nhìn cánh tay không ngừng rỉ máu của Cẩm Lý, đáy lòng đau đớn, nhất quyết cầm lấy thanh kiếm kia:" Trẫm làm cho."

Cẩm Lý cắn cắn môi, nhìn bộ dạng mềm mềm của nhóc nhà mình, bật cười, anh dùng bàn tay không bị thương của mình, chậm rãi xoa đầu y:" Không sao, ta không yếu đến thế đâu."

Ngôn Tu đột nhiên bị xoa đầu, cực kỳ mất tự nhiên tránh né. Cẩm Lý cũng từ từ thu tay lại.

Cẩm Lý không muốn cho Ngôn Tu động tay, Ngôn Tu lại muốn động tay, cuối cùng anh đành phải nhờ y đi xung quanh gom một ít lá cùng củi khô.

Cẩm Lý cẩn thận đào một cái hốc ở thân cây, thật may thân cây này rất to, đào một cái hốc để hai người chui vào trong, cây vẫn không có dấu hiệu bị đổ.

Cẩm Lý nặng nề cắm lưỡi kiếm sứt sứt mẻ mẻ xuống đất, chậm rãi ở trước cửa đào ra một cái hốc lớn, chính là để một lát nước mưa không thể chảy ngược vào trong hốc cây. Bên trên còn dùng vài tán cây dày che chắn không để nước mưa hắt vào.

Làm xong mọi chuyện, vừa đúng lúc thời tiếp chuyển xấu,

Cẩm Lý hài lòng, kéo Ngôn Tu vào bên trong.

Hốc cây mặc dù rất lớn, nhưng hai đại nam nhân chen vào, không gian còn thừa không nhiều. Củi khô được Ngôn Tu che ở dưới một gốc cây bên cạnh, lợp rất nhiều lớp lá bên trên, đảm bảo rằng sau cơn mưa vẫn sẽ có củi khô cho bọn họ dùng.

Cơn mưa này thật sự rất lớn, nó giống như là bão hơn... cho dù tán cây bên trên đã rất dày đặc, thì lượng mưa rơi xuống dưới cũng rất nhiều, nhiệt độ không khí nhanh chóng giảm xuống.

Ngôn Tu ngồi đối diện với Cẩm Lý, phía sau là gốc cây cứng cứng nham nhở, chọc đến lưng hằn ra vết, trước mặt lại là Cẩm Lý không chút biểu cảm đang nhắm nghiền hai mắt. Dựa vào ánh sáng lờ mờ lọt vào, y chỉ có thể vừa nhìn vừa đoán sắc mặt của Cẩm Lý.

Ngôn Tu nhìn chắm chú đến nỗi, chính y cũng không phát hiện ra,

Người trước mặt hai mắt vẫn nhắm nghiền, môi bạc mím chặt đột nhiên giãn ra:" Lạnh sao?"

Ngôn Tu đột nhiên chột dạ, quay mặt đi, lắp bắp:" Không... không có."

" Vậy là lo lắng cho ta sao?"

" Trẫm mới không..." Ngôn Tu ngập ngừng:" Thật ra thì có một chút."

Người trước mặt đột nhiên mỉm cười, hai mắt nhắm nghiền từ từ mở ra, khoảng cách của bọn họ rất nhỏ, Cẩm Lý tùy tiện vươn tay, cũng có thể chạm đến Ngôn Tu. Anh dùng bàn tay không bị thương, chậm rãi chạm lên má sữa cò chút bẩn của Ngôn Tu.

Làn da vừa chạm xuống, đột nhiên rụt lại.

Cẩm Lý không được tự nhiên, chuyển sang xoa đầu Ngôn Tu.

Ngôn Tu để mặc cho Cẩm Lý tùy ý xoa đầu mình, không phải vì y không muốn tránh né, mà là do nhất thời quên mất, toàn bộ sự chú ý, đã bị thu hút bởi nhiệt độ của cái chạm khi nãy.

Rất lạnh.

Nhiệt độ không khí giảm xuống nhanh, nhưng không thể lạnh bằng nhiệt độ của bàn tay kia.

Nhiệt độ gương mặt của Ngôn Tu vốn đã bị khí lạnh làm giảm xuống, thế nhưng khi ngón tay kia chạm đến, vẫn có thể dễ dàng cảm nhận được chênh lệch nhiệt độ.

Cẩm Lý vừa xoa đầu Ngôn Tu, vừa mở miệng an ủi y:" Ta không sao, ta không yếu đuổi như ngươi nghĩ đâu."

Ngôn Tu nhìn cái người ở trước mặt, l*иg ngực vốn đã đau nhức lại càng thêm đau, nhói lên từng hồi, mỗi nhịp đập là một lần khiến y khó thở, tựa như bên trong trái tim chứa đựng con dao lớn, từng nhát từng nhát đâm thủng trái tim y.

" Ngôn Tu, ngươi đừng quá lo lắng."

Mỗi ngày đều phải tìm cách an ủi nhóc con nhà mình.

"..." Ngôn Tu không đáp.

" Trong khi đi ta đã để lại ám hiệu rồi, ám vệ rất nhanh sẽ tìm tới đây thôi."

"..."

" Ngươi lo cái gì chứ! Ngày dỗ của mẫu thân ngươi, không phải còn tận một ngày nữa mới đến sao, chắc chắn ta sẽ đưa ngươi đến đó kịp giờ." Cẩm Lý sợ nhóc nhà mình buồn, cẩn thận an ủi.

Tậm trạng của Ngôn Tu không tốt, Cẩm Lý có thể nhìn ra được, nếu là ở trong mộng, Cẩm Lý sẽ không nghi ngờ mà nghĩ rằng Ngôn Tu là đang vì y mà lo lắng. Đáng tiếc, Ngôn Tu ở hiện tại... có chút... ờ... chính là cho đến bây giờ anh vẫn chưa thể nắm bắt được tâm của người này, khả năng người này vì anh lo lắng là rất nhỏ. Suy đi nghĩ lại, khả năng nhóc con sợ không đến viếng mộ mẫu thân mình vẫn là cao hơn.

Ngôn Tu ở bên kia vẫn không đáp lại, thế nhưng câu nói kia của Cẩm Lý vừa dứt, thân thể y liền động, ngang nhiên ôm lấy Cẩm Lý, kéo vào trong lòng.

Rất lạnh!